Trong nhận thức của Quách Quang Diệu, có một câu nói hắn luôn coi là chân lý.
Đây là một xã hội hiện đại, vũ lực cá nhân có lợi hại đến mấy cũng không thắng được súng. Nhưng khi Xa Thái Tích hung hãn xông ra, hắn phát hiện nhận thức ấy đã bị phá vỡ.
Trong thông tin mà Quách Quang Diệu nhận được lúc trước, hắn phát hiện toàn bộ tư liệu đều đánh giá cao vũ lực cá nhân của Xa Thái Tích.
Trong đó có một đoạn như sau:
"Nếu nhất định phải đưa ra đánh giá về khả năng đánh đấm và năng lực quân sự của Xa Thái Tích, có lẽ hắn thuộc cấp bậc cao nhất toàn xứ sở kim chi. Thậm chí các huấn luyện viên quân sự cho rằng trong hai mươi năm tới hoặc thậm chí lâu hơn, sẽ không có ai nổi bật vượt trội như hắn. Bình tĩnh và tự tin ở thời khắc mấu chốt là ưu điểm lớn nhất của Xa Thái Tích."
Lúc đó Quách Quang Diệu đã cười khẩy.
Hắn cho rằng mấy chục khẩu súng AK điên cuồng nã đạn thì cho dù Ngưu Ma Vương đến cũng phải ngoan ngoãn cày hai mẫu đất rồi nói tiếp.
Nhưng hiện tại hắn phát hiện ra mình sai rồi, hơn nữa còn sai trầm trọng.
Dường như tên Xa Thái Tích kia có thể dự đoán trước đường bắn của nhân viên an ninh thuộc tập đoàn Kim Môn, hơn nữa thân thủ nhanh nhẹn như một con mèo động dục. Thậm chí trong lúc lộn nhào hay nhảy lên, hắn vẫn bắn rất chuẩn!
Mỗi lần khẩu súng của hắn lóe lên tia lửa, chắc chắn sẽ có một hán tử ngã xuống.
Nét mặt Quách Quang Diệu càng lúc càng nặng nề.
Bởi vì Quách Quang Diệu nhận thấy tên này vẫn luôn lao về phía mình. Hơn nữa, rõ ràng là đối phương đã trúng đạn nhưng vết thương trên người không hề ảnh hưởng tới tốc độ, hiển nhiên tên này có ý định bắt giặc phải bắt vua trước.
Khoảng cách giữa Xa Thái Tích và Quách Quang Diệu càng gần, người dám nổ súng bắn Xa Thái Tích càng ít.
Thành ngữ ném chuột sợ vỡ đồ được thể hiện rõ vào lúc này.
Nếu so về khả năng đánh đấm thì Quách Quang Diệu và Xa Thái Tích hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Nhưng so về tàn nhẫn và huyết tính thì đời này Quách Quang Diệu chưa từng ngán ai ngoại trừ Tô Bình Nam.
Hắn không lùi, ngược lại còn lập tức chĩa súng vào bóng người như báo săn trong bóng tối, liên tục bóp cò.
Pằng! Pằng pằng!
Quách Quang Diệu rất thông minh, hắn phát hiện ra Xa Thái Tích có thể chống đỡ đến bây giờ không phải nhờ tốc độ, mà là nhờ dự đoán! Vì vậy, mấy phát đạn này hắn không nhắm vào bóng người kia, mà nhắm vào tuyến đường đối phương tiến tới, thẳng tay nã toàn bộ đạn có trong súng.
Xa Thái Tích cũng rất cường hãn!
Đúng là hắn trụ đến bây giờ là nhờ dự đoán và tập đoàn Kim Môn không phải chuyên nghiệp. Nhưng sau khi bị Quách Quang Diệu bắn trúng, nam nhân rên lên vì đau vẫn dựa vào ý chí mạnh mẽ không hề giảm tốc độ!
Khẩu súng trong tay Quách Quang Diệu là K5 kiểu 9 mm bán tự động khá nhỏ.
Đương nhiên có đôi khi nhỏ tức là lực sát thương không đủ. Vì thế, mặc dù hắn đoán được tuyến đường của Xa Thái Tích và bắn trúng mục tiêu ba phát, nhưng Xa Thái Tích vẫn lao tới trước mặt hắn.
"Ngươi thua rồi!"
Nòng súng tỏa ra hơi thở tử vong trong tay Xa Thái Tích gí chặt vào trán Quách Quang Diệu.
Đến tận đến giờ phút này, Quách Quang Diệu mới chính thức nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Xa Thái Tích - kẻ khiến Kim Môn hành động rầm rộ.
Dáng vẻ hiện tại của nam nhân rất thê thảm.
Vai, sườn, bụng đều đang chảy máu, toàn thân giống như vừa mới bước ra từ biển máu. Hơn nữa, bởi vì mất máu quá nhiều và bụng đau dữ dội nên bước chân hắn hơi loạng choạng.
Nhưng Xa Thái Tích toàn thân đẫm máu vẫn cười vui vẻ.
Bởi vì hắn biết chỉ cần mình khống chế được người trước mặt, thì có khả năng Hoàng Nhã Trung và Trịnh Tiểu Mễ sẽ có một con đường sống!
"Ta thua á?"
Khoảnh khắc Quách Quang Diệu bị Xa Thái Tích khống chế, toàn bộ thành viên Kim Môn đều ngừng bắn. Nhất thời bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại pháo hoa đẹp đẽ nở rộ trên bầu trời.
"Dựa theo tốc độ mất máu hiện giờ, có lẽ không tới mười phút nữa ngươi sẽ hôn mê. Đến lúc đó, thần tiên cũng chẳng cứu nổi ngươi."
Quách Quang Diệu nhìn chằm chằm phần bụng trúng đạn của Xa Thái Tích, giọng điệu vẫn trịch thượng, tràn đầy coi thường: "Huống chi ngươi đã bị đứt ruột, giờ ngươi vẫn còn đứng được đã là giỏi lắm rồi."
"Thế thì ngươi thắng chỗ nào?"
Quách Quang Diệu hỏi rất nghiêm túc.
"Giết ngươi thì Kim Môn thắng, cô bé và nữ nhân kia cũng chôn cùng ngươi."
"Trước giờ ta nói được làm được, chỉ xin ngươi thả chúng ta, ta sẽ không giết ngươi."
Giọng Xa Thái Tích yếu ớt hiếm thấy.
Mặc dù hiện tại hắn đang chĩa súng vào trán Quách Quang Diệu, nhưng khí thế của hai người khác một trời một vực, thoạt nhìn có vẻ như hắn là bên yếu thế.
Xa Thái Tích rất tin tưởng trực giác của mình.
Hắn phát hiện ra ánh mắt và tính cách của người đứng đầu tập đoàn Kim Môn này giống hệt Kim Tại Hổ lúc chết dưới họng súng của hắn, đều là ánh mắt kiệt ngạo, đều là tính cách tàn nhẫn. Nói cách khác, tên này thật sự muốn kéo mình chết chung chỉ vì vinh quang của tập đoàn!
Nhìn từ góc độ của Xa Thái Tích, hắn không tài nào hiểu được tại sao người cầm lái một tài phiệt sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ won lại có tính cách tàn nhẫn như dân giang hồ chém chém giết giết. Nhưng lúc này hắn không thể ra tay không chút do dự như lúc giết chết Kim Tại Hổ.
Đây cũng là lý do vì sao hắn do dự và rơi vào thế yếu.
Hiện tại Xa Thái Tích có mối ràng buộc không thể buông bỏ! Giống như câu văn miêu tả khá trẻ trâu trong trong tiểu thuyết võ hiệp: khi một người có mối ràng buộc, hắn không thể hành động tùy ý.
"Thả ngươi, vậy ba mươi mốt mạng người chết trong tay ngươi tính sao?"
Quách Quang Diệu không thể tha thứ cho nỗi sỉ nhục mình đang phải chịu, lời lẽ ngày càng sắc bén: "Thể diện mà chúng ta dựa vào để tồn tại thì sao đây? Vì vậy, ngươi chỉ có một lựa chọn. Kéo ta chết chung là kết quả tốt nhất mà ngươi đạt được."
"Thằng chó, cùng chết đi!"
Đây là đáp án cuối cùng của Quách Quang Diệu.