Cuối cùng pháo hoa cũng ngừng bắn.
Sau khi bầu trời đêm khôi phục sự yên tĩnh, ánh trăng sáng rõ soi tỏ mỗi người. Bầu không khí yên tĩnh và u ám khiến người ta nghẹt thở.
Đầu óc Xa Thái Tích càng lúc càng choáng váng, ngón trỏ giữ cò súng cũng bắt đầu dùng sức.
"Để lại mạng của ngươi, ta có thể thả hai nữ nhân kia đi."
Một câu nói bằng tiếng Hàn không được lưu loát cho lắm đột ngột vang lên bên tai. Điều khiến Xa Thái Tích chấn động là tất cả mọi người lập tức khom lưng, bao gồm cả người đứng đầu Kim Môn bị hắn gí súng vào trán, vừa rồi vẫn còn hung hăng kiệt ngạo.
Một người mặc vest màu xanh nhạt, đi giữa hai nam nhân cực kỳ cao lớn, xuất hiện trong tầm mắt Xa Thái Tích.
Mạnh.
Đây là cảm giác duy nhất mà người này mang lại cho Xa Thái Tích.
Hắn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình giống như tia chớp, hung hăng đến mức khiến Xa Thái Tích liên tưởng tới lưỡi dao sắc bén phang vào cổ mình nhiều năm về trước.
"Ngươi là ai?"
Xa Thái Tích cất lời...
Cảnh tượng có hơi kỳ lạ.
Các hán tử vừa rồi còn như hung thần, lúc này lại đồng loạt khom lưng, thậm chí nam nhân đã đi vào trung tâm hiện trường mà bọn hắn vẫn không đứng thẳng dậy.
Theo phán đoán của Xa Thái Tích, lực khống chế của người này đối với tập đoàn Kim Môn đã đạt đến trình độ khó bề tưởng tượng. Nếu không, nam nhân bị mình gí súng vào đầu này tuyệt đối sẽ không bất chấp sinh tử cũng phải tỏ lòng thần phục như vậy.
"Ngươi là ai?"
Từ khẩu âm của đối phương, Xa Thái Tích đã đoán được đối phương chắc chắn không phải là người Hàn.
Một người ngoại quốc mà lại có sức khống chế một tài phiệt bản địa đến mức độ này? Sao có thể chứ? Mặc dù đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng Xa Thái Tích vẫn không kìm được lòng tò mò.
"Để lại mạng của ngươi."
Tô Bình Nam không trả lời câu hỏi của Xa Thái Tích, dứt khoát đưa ra điều kiện đối phương có thể lựa chọn: "Thứ hai, tiểu cô nương kia phải giao ra hết những thứ nàng biết."
Tô Bình Nam ngậm xì gà, chậm rãi bước tới trước mặt Xa Thái Tích dưới ánh mắt thận trọng của hắn.
"Sự cường hãn của ngươi khiến ta rất bất ngờ."
Ông vua bá chiếm thế giới ngầm nhìn đặc công từng đứng đầu xứ sở kim chi, giọng nói khó che giấu sự nuối tiếc: "Nếu trước kia ta gặp ngươi thì ta sẽ rất quý trọng nhân tài như ngươi. Tiếc là hôm nay trên tay ngươi đã dính nhiều máu tươi của Kim Môn, nếu tha cho ngươi thì không thể ăn nói với các huynh đệ đã chết."
"Ta không cần ngươi tha cho ta, ta cũng không làm việc cho loại người như ngươi. Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng ta không thích loại người ngay cả trẻ con cũng không tha."
Trên người chảy máu ròng ròng, Xa Thái Tích không còn đứng vững được nữa, nhưng họng súng của hắn vẫn chĩa vào Quách Quang Diệu. Xa Thái Tích biết mình không chống đỡ được bao lâu nữa, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn: "Tránh đường, ta muốn tận mắt nhìn thấy các nàng rời khỏi tầm mắt của ta, sau đó ta sẽ giao tính mạng cho ngươi."
"Đừng giở trò với ta."
Đầu óc choáng váng không làm cho Xa Thái Tích mất đi năng lực phán đoán nên có. Hắn nhìn nam nhân thần bí trước mặt, gằn từng câu từng chữ: "Một nhân vật lớn che giấu cực kỹ như ngươi mà lại chịu ra mặt, chứng tỏ con tin trong tay ta rất quan trọng đối với ngươi."
"Ta có khả năng đánh chết ngươi trước khi ngươi giết hắn. Tin ta đi!"
Khoảnh khắc Xa Thái Tích khẽ run tay vì bụng quá đau, Quách Quang Diệu vẫn luôn khom lưng nãy giờ bỗng cử động. Hắn không màng nguy hiểm, xoay người bóp cò bắn Xa Thái Tích.
Thật ra từ lúc bị Xa Thái Tích gí súng vào đầu, Quách Quang Diệu đã có ý liều chết.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Quách Quang Diệu đã coi Tô Bình Nam là tín ngưỡng trong lòng. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, một thiếu niên huyện nhỏ tàn nhẫn thích đánh nhau đã trở thành người đứng đầu tài phiệt xuyên quốc gia. Bất cứ ai cũng cảm thấy thành tích này đã đủ làm rạng rỡ tổ tông.
Bão táp càng lớn, cá càng đắt.
À không, phải là vị trí càng cao, trách nhiệm càng nhiều mới đúng.
Quách Quang Diệu đang hưởng tiền tài như biển, nhưng đồng thời áp lực như núi cũng đang đè nặng lên đôi vai của người trẻ tuổi chỉ tốt nghiệp cấp ba này.
Hắn đi theo Tô Bình Nam đến tận bây giờ, vì vậy hắn hiểu rõ hơn ai hết đại ca của mình muốn gì!
Du thuyền, mỹ nữ, mọi thú vui hưởng thụ trên thế gian... dường như Tô Bình Nam đều không quan tâm. Cuộc sống như khổ tăng của nam nhân kia khiến hắn cực kỳ chấn động.
Vì vậy, hắn không thể nào chấp nhận được chuyện Tô Bình Nam thất vọng về mình!
Giây phút Tô Bình Nam xuất hiện và đưa ra lời cam kết cho Xa Thái Tích, cảm xúc của Quách Quang Diệu đã sụp đổ.
Hắn thấy lão đại không gì làm không được, vĩnh viễn ngẩng cao đầu của mình lại vì một kẻ chó chết như mình mà cúi đầu. Điều này khiến hắn không thể nào chịu được. Vì vậy, dù biết rõ đối phương bắn súng cực chuẩn, nhưng hắn vẫn hung hãn xoay người, liên tục bóp cò bắn đối phương.
Mấy tiếng súng chát chúa vang lên gần như cùng lúc!
Khoảnh khắc đầu của Quách Quang Diệu và ngực của Xa Thái Tích đổ máu, Tô Bình Nam đứng cách Xa Thái Tích chưa đầy hai bước cũng lập tức tấn công!
Tô Bình Nam nghiêng người bước lướt chuẩn Muay Thái, tiến lại gần Xa Thái Tích, không cho đối phương cơ hội bóp cò lần hai. Chân phải đá một cú thật mạnh, mang theo tiếng gió rít trúng eo đối phương.
Có thể nói sinh mệnh của Xa Thái Tích rất mạnh.
Ngực đã trúng đạn, vậy mà hắn vẫn có thể dùng eo đỡ được cú đá đủ khiến người bình thường gãy cổ của Tô Bình Nam. Thậm chí hắn còn định nghiêng người tung ra đòn phản kích cuối cùng.
Nhưng tốc độ của Tô Bình Nam còn nhanh hơn!
Trong mắt đám Đinh Thanh, bóng dáng của Tô Bình Nam tựa như ma quỷ!
Nam nhân lập tức áp sát Xa Thái Tích, co chân phải thúc gối vào phần bụng đã rách toác của đối phương. Xa Thái Tích trúng đòn bay lên cao.