Nhân lúc ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Phong cách chiến đấu của Tô Bình Nam luôn hung bạo. Nam nhân giẫm mạnh chân trái xuống đất, toàn thân nhảy vọt lên, sau đó chân trái đá trúng huyệt thái dương của Xa Thái Tích! Chân trái gập lại cực kỳ linh hoạt, đầu gối ghì siết cổ đối phương, sau đó dùng sức lực không giống con người ấn Xa Thái Tích quỳ xuống.
Rắc!
Tiếng gãy xương giòn giã vang lên, Tô Bình Nam dùng sức của một chân vặn gãy cổ nam nhân như chiến thần trong mắt đám người Kim Môn này!
Bộp!
Thi thể của Xa Thái Tích đổ rầm xuống mặt đất lênh láng bùn đất và máu. Đến tận giờ phút này, điếu xì gà trong miệng Tô Bình Nam vẫn chưa tắt, vẫn phả ra làn khói xanh nhạt.
Màn giết người nhanh gọn lẹ này khiến tất cả mọi người sững sờ kinh ngạc. Mãi cho đến lúc này, tiếng thán phục của Đinh Thanh - người đầu tiên tỉnh táo lại - mới phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Cứu người!"
Sắc mặt Tô Bình Nam cực kỳ khó coi, bởi vì hắn nhìn thấy máu bên tai phải của Quách Quang Diệu đang tuôn ra như suối.
Mọi người luống cuống ùa tới, mấy bác sĩ cấp cứu đã chuẩn bị sẵn cũng tiến hành cấp cứu cho Quách Quang Diệu như phát điên.
Tô Bình Nam đứng bất động, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía căn nhà thủng lỗ chỗ kia. Mà ở cuối tầm mắt của nam nhân, một nữ nhân toàn thân đẫm máu, khập khiễng dẫn theo một bé gái đã ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, đi về phía Tô Bình Nam.
"Ngươi là ma quỷ!"
Hoàng Nhã Trung gào khóc đứt ruột đứt gan, hét lên với nam nhân như ma thần kia...
Tô Bình Nam nhìn nữ nhân đi từng bước về phía mình, xua tay với mấy thuộc hạ muốn ngăn cản đối phương.
Tô Bình Nam có kinh nghiệm giang hồ cực kỳ phong phú, tất nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra nữ nhân không mang theo vũ khí. Hiện tại sức mạnh của hắn đã tăng cao, từ lâu hắn không còn e ngại bất cứ đối thủ nào tay không tấc sắt, huống chi là một nữ nhân không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nàng biết đánh đấm.
"Bảo cô bé này khai ra hết những chuyện mình biết thì ngươi có thể dẫn nàng đi."
Tô Bình Nam không nổi giận với nữ nhân đang trong trạng thái điên cuồng này, nét mặt nam nhân vô cùng bình tĩnh: "Còn nữa, nói cho ta biết tại sao các ngươi có thể sống sót trong tình huống hỏa lực bắn phá dữ dội như vậy."
"Đội quân ngươi cho là tinh nhuệ chẳng qua chỉ là một đám ô hợp mà thôi."
Trong mắt Hoàng Nhã Trung chỉ có Xa Thái Tích đã tắt thở nằm trên mặt đất, lời nói tràn đầy khinh miệt: "Chỉ tấn công hỏa lực từ một phía, tất nhiên sẽ có góc chết. Huống chi ta còn làm một cái hầm bên dưới để đề phòng chuyện ngoài ý muốn."
"Bọn hắn không phải quân nhân, hơn nữa còn quá tin tưởng uy lực của hỏa lực diện rộng. Còn chúng ta đã từng trải qua khói lửa chiến tranh nên mới có thể sống sót."
Hoàng Nhã Trung toàn thân đẫm máu đặt Trịnh Tiểu Mễ dưới chân Tô Bình Nam: "Ta không thể phụ trách sự sống chết của nàng, ta trả lời câu hỏi của ngươi là vì ta muốn xin ngươi cho phép ta sửa soạn sạch sẽ cho hắn."
Tô Bình Nam nhìn nữ nhân bình tĩnh như con rối, sau đó gật đầu.
…
Hiện tại Tô Bình Nam có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang nổi sóng to gió lớn.
Hôm nay là ngày 19 tháng 7 năm 1998.
Trùng hợp là trong một thời không khác, Quách Quang Diệu cũng xảy ra chuyện vào ngày này. Mặc dù khác năm, nhưng trùng ngày trùng tháng. Bởi vì quá trùng hợp, cho nên lần đầu tiên nam nhân kiệt ngạo ngông cuồng này suy ngẫm về số mệnh.
"Boss, có lẽ chủ tịch Thôi sẽ giữ được tính mạng."
Đinh Thanh đi tới trước mặt Tô Bình Nam, dè dặt nói: "Mặc dù Xa Thái Tích bắn trúng chủ tịch Thôi, nhưng may mà không bắn xuyên não."
"Kết quả tệ nhất là gì?"
Nét mặt Tô Bình Nam vẫn không bộc lộ cảm xúc vui buồn.
"Nửa trái cơ thể không được linh hoạt. Nhưng bác sĩ nói là khả năng hồi phục rất cao."
Đinh Thanh khom người trả lời.
"Ta không muốn khả năng, ta muốn nhất định."
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam bộc lộ một biểu cảm khác trước mặt Đinh Thanh. Trong mắt người ngoài, gương mặt của nam nhân vĩnh viễn bất động như núi, nhưng lúc này trên mặt hắn xuất hiện biểu cảm suy sụp và lo lắng: "Vận dụng mọi lực lượng, ta muốn một Quách Quang Diệu khỏe mạnh."
Không ai dám quấy rầy cảm xúc của Tô Bình Nam, ngay cả hai người Đỗ Cửu và Đỗ Thạch ở bên cạnh cũng lo lắng ra mặt.
Dưới ánh trăng bạc, không gian tĩnh lặng như tờ.
…
"Này, nam nhân kia ơi!"
Hoàng Nhã Trung cẩn thận sửa sang lại dung nhan cho nam nhân mình yêu nhất như đang bảo dưỡng một tác phẩm nghệ thuật. Sau khi làm xong, nàng ngẩng đầu nói với Tô Bình Nam: "Ngươi có thể nể tình ta nói thật, giúp ta một việc nhỏ được không?"
"Được."
Tô Bình Nam gật đầu.
"Ta là người châu Á đầu tiên trên toàn châu Á có quan điểm trong ba bài luận văn được đưa vào khoa Tâm lý đại học Harvard và đại học California."
Dáng vẻ của Hoàng Nhã Trung khi nói về thành tích mình từng đạt được tựa như quay trở về khoảng thời gian hăm hở khi xưa. Dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nữ nhân càng thêm hớp hồn. Có thể nói nếu không phải nửa gương mặt bị bỏng lửa kia khiến Hoàng Nhã Trung mất đi dung nhan hoàn mỹ, thì dáng vẻ của nữ nhân tại giờ khắc này tuyệt đối sẽ khiến cho các bậc thầy hội họa trên toàn thế giới điên cuồng.
"Thậm chí có thể nói nếu Tâm lý học có giải thưởng, thì sáu năm trước ta có thể tranh giải. Vì vậy, từ hành động và biểu cảm nhỏ nhặt của một người, ta có thể phân tích được rất nhiều điều."
Hoàng Nhã Trung chậm rãi sửa sang lại nhan sắc của mình, lau sạch từng vết máu trên mặt một cách cực kỳ cẩn thận: "Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã phát hiện ra vấn đề của ngươi giống nam nhân này, các ngươi đều rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ. Dùng một thuật ngữ chuyên môn mà nói, thật ra các ngươi đã mất thuộc tính xã hội."
Nữ nhân nhìn Xa Thái Tích đã nhắm mắt, rồi lại nhìn Tô Bình Nam cao lớn rắn rỏi như cây lao: "Hắn là vì áy náy, còn ngươi là vì dã tâm."