Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Hồ Mai rời khỏi ngôi nhà ở một vùng nông thôn hẻo lánh. Lý do rất đơn giản, người ba thật thà của nàng cho rằng việc gia đình nàng bỏ ra nhiều tiền cho nàng học hết cấp hai đã là sự ban ơn rất lớn.
Đổi lại, nàng - một cô gái chưa đầy 16 tuổi - phải kết hôn với một gã trung niên độc thân ngoài ba mươi ở phía Đông của làng.
Đương nhiên, đây chỉ là lý do giả tạo mà người ba nhìn có vẻ lương thiện nói với nàng. Thực tế thì Hồ Mai đã biết rõ tình hình từ miệng người khác.
Giá của nàng là một con lợn.
Một con lợn nái béo, nặng gần hai trăm cân.
Đừng nhìn thời đại này bằng con mắt của thế hệ tương lai.
Không phải là Hồ Mai không phản kháng, nàng bị đánh đến mức không thể đứng dậy, nếu không phải đang là thời điểm thu hoạch vụ mùa, Hồ Mai có lẽ đã bị đánh gãy một chân.
Chính tại thời điểm nàng định nghe theo số phận, một bộ phim đã thay đổi cuộc đời nàng, khiến nàng đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Người chăn ngựa.
Bộ phim có sự tham gia của nhân vật chính Chu Lão Mậu diễn giải tình yêu và sự đấu tranh theo cách khuấy động tâm hồn, tâm hồn của mỗi người dường như được gột rửa hoàn toàn. Nhưng Hồ Mai không giống những người khác, những gì người khác nhìn thấy là tinh thần nỗ lực đấu tranh vượt qua gian khổ.
Còn Hồ Mai thì sao?
Từ bộ phim, lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy biển, nhìn thấy những con sóng xanh cuồn cuộn, nhìn thấy sự sang trọng và quý phái của hòn ngọc phương Đông trong cơn gió mùa thu cô đơn, nhìn thấy những con đường trải nhựa rộng thênh thang của thành phố, những chuyến tàu điện ngầm chạy qua với tiếng gió rít, những khung cửa sổ rực rỡ và những nữ nhân xinh đẹp trên đó.
Thế là trong một lần đi chợ, Hồ Mai rời quê hương với bảy mươi xu.
Thế giới tuyệt đối không đẹp như trong sách, một cô gái mười lăm tuổi không có quan hệ, không có kiến thức mà lại muốn kiếm tiền làm giàu, có thể thấy được Hồ Mai đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.
May thay nàng có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Vì vậy sau nhiều lần vấp ngã, nàng đã bước chân vào giới kỹ viện.
Cười nghèo không cười điếm.
Năm từ này mô tả một cách sống động sự tàn khốc của nhân gian.
Sau bảy tám năm sống vô gia cư, nàng đã có tiền.
Người ba từng không nhận nàng cũng đã khôi phục bản chất lương thiện thật thà như trước, còn người mẹ vẫn luôn không ưa nàng giờ cũng đã hỏi thăm sức khỏe của nàng, ngay cả những người dân hay mắng nàng đã hủy hoại danh tiếng cũng bị sự xa hoa trong cách ăn mặc và khí chất đã thay đổi hoàn toàn của nàng dọa sợ.
Ánh mắt khinh thường biến thành kính trọng.
Đặc biệt là khi nàng mua một chiếc xe ba bánh dùng trong trang trại cho em trai mình, các làng xung quanh gần như đã phát điên. Vô số cô bé gõ cửa nhà Hồ gia trong đêm khuya, trong số đó có rất nhiều cô gái có tố chất rất tốt.
Sống ở trong giới kỹ viện một thời gian dài, ánh mắt của Hồ Mai tự nhiên chuẩn xác.
Mặc dù các cô gái thời đó trông quê mùa, cũng không có văn hóa. Nhưng với làn da non nớt và khuôn mặt xinh đẹp, chỉ cần được trang điểm chu đáo, các nàng chắc chắn sẽ là cây rụng tiền có thể đem lại cho nàng một khoản lợi nhuận khổng lồ!
Hồ Mai luôn đứng ở vị trí thấp nhất trong chuỗi thức ăn trong giới kỹ viện Quảng Đông tự nhiên có những suy nghĩ khác. Đó là nàng nên học theo Nhiếp Bảo Bảo hoặc Chung Phồn Hoa, tự mình làm má mì!
Trong mắt dân làng, Hồ Mai là một kẻ có tiền không bao giờ trả giá.
Nhưng trong nhận thức của Hoa Hồng, trong giới kỹ viện nàng là một người nghèo khó. Trong vòng tròn cực kỳ xa hoa đó, toàn bộ tài sản của nàng thậm chí còn không bằng một món đồ trang sức của người khác!
Đành chịu thôi.
Bất cứ ngành nghề nào cũng được chia thành các cấp độ, những người như Hoa Hồng tuy xinh đẹp nhưng trình độ học vấn thấp, bản chất nhà quê vẫn chưa bị xóa bỏ hoàn toàn, đương nhiên không thể lọt vào mắt những khách làng chơi cao cấp. Theo độ tuổi ngày càng già đi, số tiền kiếm được cũng càng ngày càng ít.
Sự chuyển đổi là bắt buộc.
Vì vậy ban đầu Hồ Mai dùng quần áo đẹp và mỹ phẩm để dụ dỗ những cô gái này, sau đó nàng gọi cho ông chủ Đinh ca của mình, cũng là kẻ đứng đầu Giá Thế Đường.
Hai bên lập tức hợp tác.
Thế là trong số bảy trăm cô gái, Hồ Mai đã cẩn thận lựa chọn ra mười chín cô gái đủ xinh đẹp và bắt đầu cuộc hành trình xuống Giang Nam.
Mà Hồ Mai chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm trong số tám nghìn cô gái phương Bắc đang xuống Giang Nam.
Có người sinh ra đã ở vạch đích.
Có người lại sinh ra để làm trâu làm ngựa...
…
Nếu chưa từng làm nghề đó, ngươi sẽ không thể hiểu được một vài quy định ngầm trong ngành.
Hoa Hồng cũng vậy.
Sau khi nàng gửi ảnh của các cô gái cho ông chủ Đinh ca của mình, phản ứng của đối phương nhanh chóng mặt. Ngày hôm sau đã có cuộc gọi đến, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng mà Hoa Hồng chưa từng thấy trước đây.
“Nơi tồi tàn của các ngươi vậy mà thực sự tạo ra được mỹ nữ.”
Đinh Minh là người có thâm niên ở Giá Thế Đường, đương nhiên rất biết nhìn người. Mặc dù những bức ảnh mà Hoa Hồng gửi cho hắn đều có trình độ của tiệm ảnh nông thôn, bất luận là màu sắc hay góc độ đều thực sự rất thảm hại, nhưng nhìn thoáng qua hắn vẫn có thể nhận ra sự xuất sắc của những cô gái này.
“Đều còn trẻ, vẻ thẹn thùng, ngây thơ, lãng mạng vẫn còn đó.”
Giọng điệu của Đinh Minh không giấu được sự hưng phấn: “Đám đĩ các ngươi bây giờ CMN nhìn thấy các ông chủ lớn đều chỉ muốn lao vào ăn tươi nốt sống đối phương, cho nên bây giờ các ông chủ lớn chỉ thích kiểu như này.”