“Ông chủ Đinh, ta muốn làm má mì.”
Hoa Hồng đã không còn là cô gái ngây thơ như trước nữa, nàng rất hiểu giá trị của những thứ quý hiếm. Vì vậy sau khi xác định được sự phấn khích của ông chủ Đinh, nàng đã trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình: “Ta có thể mang những người này theo, cũng có thể dụ các nàng ký hợp đồng với công ty người mẫu của ngươi. Nhưng ta muốn làm người đại diện cho các nàng.”
“Được, dù sao thì trong ngành này năm nào cũng có những người như ngươi đổi nghề lên bờ.”
Đinh Minh vui vẻ đồng ý. Với quy mô hiện tại mà Giá Thế Đường có thể đạt được, đương nhiên không phải là không thể chừa chỗ làm chủ cho người mới. Bọn hắn hiểu rất rõ cái gì mới là cơ sở cho sự phát triển của mình: “Ba năm đầu ta lấy 70% lợi nhuận, sau ba năm mỗi bên lấy một nửa.”
“Đừng cho rằng ta lợi dụng ngươi, nghề này dễ kiếm tiền nhưng cũng có thể ăn thịt người không nhả xương.”
Lão Đinh đối với các đàn em khá tốt, hắn trực tiếp nói rõ lý do mình lấy phần hơn: “Với số tiền mà ngươi kiếm được, nếu không có người bảo kê cho ngươi, đám ông chủ lớn giết người không chớp mắt làm sao có thể bỏ qua?”
“Được.”
Vào ngày thứ ba sau khi Hoa Hồng đồng ý, ông chủ Đinh xuất thân là chủ một xưởng may đã đích thân mang theo bốn năm đàn em đi về vùng quê xa xôi của nàng.
“Phòng chuyện bất chắc, vào thời điểm này trong năm có thể Bạch Tướng Nhân sẽ cướp người của chúng ta.”
Lần đầu tiên ông chủ Đinh nói ra một bí mật trong ngành mà Hoa Hồng chưa từng nghe thấy: “Một mình ngươi dẫn đoàn, ta sợ sẽ xảy ra chuyện. Năm trước trên tuyến đường trên Bắc Kinh - Cửu Long, Bạch Tướng Nhân đã giết chết một con chim non không biết trời cao đất dày. Hơn nữa những cô gái này cũng cần người trông chừng.”
...
Đưa dòng thời gian trở lại hiện tại.
Chính vào lúc các cô gái do Hoa Hồng dẫn đầu thay đồ xong và chuẩn bị xuống xe, một vài đàn em của Đinh Minh vẫn luôn ẩn mình ở hai đầu toa đột nhiên chặn các nàng lại.
Sắc mặt hung dữ của các nam nhân khiến những cô gái vốn đang thấp thỏm không kìm được hét lên, tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía Hoa Hồng.
“Có chuyện gì vậy?”
Hoa Hồng nhìn Đinh ca đang ngồi trong toa tàu với sắc mặt rất khó coi.
“Xảy ra chuyện rồi, có vài người đang chú ý đến những cô gái này.”
Đinh ca cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoa Hồng nhìn theo ánh mắt của hắn, hướng tầm nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy có rất nhiều cô gái dung mạo khá xinh đẹp đang bước ra từ bên trong vài đoàn tàu khác.
Sau đó còn có vài nữ nhân rõ ràng là đồng nghiệp của mình đang không ngừng chọn lựa, mỗi cô gái được chọn đều lộ vẻ hoảng hốt, nhưng kẻ cầm đầu lại nở nụ cười trên mặt.
“Là Bạch Tướng Nhân sao?”
Mấy ngày gần đây nghe được không ít câu chuyện về những trận chiến ngầm trong giới kỹ viện, trong mắt Hoa Hồng, thế lực duy nhất dám gây ra động tĩnh lớn như thế này chỉ có thể là thế lực đã đấu với Giá Thế Đường hàng chục năm nay.
“Không thể nào, không thể nào.”
Đinh Minh lẩm bẩm một mình: “Đây là Thiên Đô, Bạch Tướng Nhân có bản lĩnh đấu với Tiêu Hồng Bào sao?”
Đinh Minh có kinh nghiệm phong phú trong giang hồ, hắn không có thời gian nghĩ xem đằng sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ làm động tác vẫy tay cực nhanh với những cô gái vẫn chưa hiểu rõ sự việc.
“Đi vệ sinh, tất cả đi vào nhà vệ sinh trốn đi. Khi Hồ Mai chưa gọi, nhất định không được ra ngoài.”
Hoa Hồng ra hiệu cho các cô gái trốn đi, sau đó hỏi một câu mà Đinh Minh cho là rất ngớ ngẩn.
“Hay là ta đi tìm cảnh sát? Dù sao những cô gái này cũng được đưa đến dưới danh nghĩa tuyển dụng nhân công. Lý do cũng hợp lý.”
“Cảnh sát?”
Trong thời đại hoang dã này, dân giang hồ gần như không sợ cảnh sát, Đinh Minh cười chế nhạo, chỉ vào một góc sân ga. Theo hướng chỉ tay của hắn, bốn năm cảnh sát đang đứng thành vòng tròn, mỗi người ngậm điếu thuốc trong miệng, vui vẻ trò chuyện, dường như mọi chuyện diễn ra trên sân ga này không tồn tại.
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
Những gì nàng thấy ở giới kỹ viện là phong hoa tuyết nguyệt, là xa hoa đồi trụy, Hoa Hồng không thể ngờ rằng mình vừa có ý định đổi nghề đã nhìn thấy sự tàn khốc đằng sau tất cả sự phồn hoa này.
“Lão tử là người của Giá Thế Đường, hình xăm sau lưng là mười hai sĩ nữ.”
Giọng điệu của Đinh Minh lộ ra sức mạnh mà chỉ có những thế lực lớn kỳ cựu mới có: “Ta muốn xem kẻ nào dám không nể mặt Giá Thế Đường.”
…
Cái gì đến cuối cùng cũng sẽ đến.
Tại thời điểm các cô gái còn chưa kịp bước ra khỏi toa tàu, cửa toa đã bị mở ra.
Ba nam nhân gầy gò bước vào.
Ban đầu Đinh Minh - một kẻ có tiếng tăm Quảng Đông và Thẩm Thành - vẫn rất binhg tĩnh, nhưng ngay sau đó cõi lòng lập tức chìm xuống.
Lăn lộn nhiều năm trong giang hồ như vậy, Đinh Minh đã đúc kết ra một quy luật.
Nhìn người trước tiên nhìn mắt.
Khí thế có thể giả tạo, nhưng ánh mắt thì không thể giả dối.
Nếu một người không dám nhìn thẳng vào mắt ngươi, thì chín mươi phần trăm người này có tính nhu nhược, cho dù người này có bối cảnh thâm sâu cũng chưa chắc dám đổ máu.
Mặc dù ba nam nhân bước vào có vẻ ngoài khác nhau, nhưng ánh mắt của bọn hắn lại giống nhau đến kinh ngạc.
Sắc lạnh.
Ngoài ra còn sự hung ác khác thường.
...
“Nhiệt liệt chào mừng Sảo Nhi tỷ, một trong mười hai sĩ nữ của Giá Thế Đường đến với Thiên Đô.”
Kẻ cầm đầu cười toe toét với Đinh Minh, lộ ra hàm răng trắng muốt: “Tiểu đệ ta tên là Vương Phong, muốn xin Sảo Nhi tỷ một ân huệ, cho ta mượn một thứ.”
“Sảo Nhi tỷ.”
Khi nam nhân bước vào toa tàu nói ra lời này, Hoa Hồng ở một bên thậm chí còn cho rằng ba người này đã nhận nhầm người.
Nhưng khi nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Đinh Minh trước giờ vẫn luôn bình tĩnh lại u ám đáp lại Vương Phong: “Ngươi là ai? Đã biết ta là người có địa vị cao nhất trong mười hai sĩ nữ của Giá Thế Đường, thì chắc ngươi cũng hiểu một số việc không nên làm bừa.”