"Đây đều là bạn của Tiểu Hồng Bào hả?"
Hút hết một điếu thuốc mà đã có gần sáu mươi chiếc xe chạy qua trước mặt, một người bỗng lên tiếng.
Người bên cạnh tiếp lời: "Còn phải nói à, Tô lão đại làm gì có thể diện như vậy. Tốn nhiều tiền lắm nhỉ!"
Người trẻ tuổi phát thuốc lá lăn lộn ở thị trấn Hắc Thổ khá tốt, không thì hắn cũng chẳng nằm trong nhóm người hỗ trợ. Nghe vậy, hắn cảm khái: "Hôm qua ta giúp bê rượu, toàn là Mao Đài. Phỏng chừng cả đời này đám người chúng ta cũng chỉ kiếm được số tiền mừng hôn lễ của người ta thôi."
"Quá đỉnh!"
Mấy người trẻ tuổi không ai hẹn ai, cùng buông lời cảm khái.
Trong mắt người Hạ quốc, muốn xem một gia đình có khấm khá hay không thì yếu tố quan trọng nhất là việc hiếu hỉ. Trước đây ở thị trấn Hắc Thổ cũng có một hộ nhà giàu, người ta tổ chức rất hoành tráng cho náo nhiệt. Nhưng khỏi cần so với ngày hôm nay, chênh lệch rõ ràng.
…
Tô Bình Nam chẳng biết tí gì về đồ dùng trong hôn lễ hay tập tục cần chú ý gì đó, mà hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ có một yêu cầu là làm thật tốt.
Lý Lạc Nhiên thay một chiếc váy liền màu đỏ hoa hồng, làm tôn lên làn da như ngọc, đang đứng ngoài cửa tiếp khách với Tô Bình Nam.
Hơn sáu giờ sáng, ba người các nàng đến thị trấn Hắc Thổ. Tô Bình Nam đến đón, Lý Lạc Nhiên lập tức vui vẻ reo lên. Thiện Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lý Lạc Nhiên kéo cánh tay Tô Bình Nam, nét mặt ngây thơ.
Lý Nhiêu là người cuối cùng xuống xe. Nàng không chủ động nói chuyện, ngược lại là Tô Bình Nam bình tĩnh gật đầu chào hỏi nàng trước, có điều ánh mắt đảo qua toàn thân nàng một cách kín đáo và mang tính xâm lược.
Lý Nhiêu cũng nhận thấy ánh mắt xâm lược của Tô Bình Nam, trong đầu bỗng hiện ra tiếng kêu khóc và các tư thế ngượng ngùng của mình tối hôm đó. Mặt lập tức ửng đỏ, cơ thể lại nhũn ra, nàng gật đầu xem như chào hỏi.
"Hôm nay có quá nhiều người đến dự. A Viễn, ngươi dẫn các nàng vào trong trước đi. À phải rồi, Lạc Nhiên, ngươi tiếp khách với ta."
Tô Bình Nam thấy Lý Nhiêu đỏ mặt, cõi lòng cũng rung động. Ai mà ngờ được một nữ cường nhân khôn khéo giỏi giang, bản chất lại là một tiểu nữ nhân có máu M. Đêm hôm ấy Lý Nhiêu bị hắn giày vò, thẹn thùng khóc lóc nhiều lần.
"Được." Lý Lạc Nhiên đáp lời.
Nàng tò mò nhìn xung quanh. Thị trấn Hắc Thổ rất cũ kỹ, rõ ràng là đường cái đã được quét dọn, ven đường là đám đông hóng chuyện. Có mấy chàng trai kinh ngạc trước vẻ đẹp của Lý Lạc Nhiên, lén lút ngắm nàng.
"Tô tổng, nhiều người quá, không đủ bàn. Hơn nữa, có rất nhiều vị trí cần sắp xếp lại." Người chủ trì Bạch Tinh Tinh của công ty tổ chức hôn lễ ở Thiên Đô được mời tới hốt hoảng chạy đến báo cáo.
Bạch Tinh Tinh đến chủ trì hôn lễ còn xảy ra một chuyện nhỏ mà Tô Bình Nam không biết.
Bạch Tinh Tinh là sinh viên tốt nghiệp trường nghệ thuật Thiên Đô, thuộc nhóm người có đầu óc kinh doanh khá sớm ở Thiên Đô.
Nàng có ngoại hình đẹp lại hát hay. Sau khi tốt nghiệp, nàng vào đoàn ca vũ Thiên Đô, nhanh chóng bộc lộ tài năng, trở thành một trong số mấy người chuyển sang chính thức sớm nhất, công ăn việc làm ổn định.
Sau khi chuyển lên chính thức, tiền lương là một trăm linh bảy tệ. Ban đầu Bạch Tinh Tinh rất hài lòng, mãi cho đến khi nàng vô tình chạy vào hôn lễ mà ông chủ công ty vật liệu xây dựng tổ chức cho con trai, từ đó nàng đã thay đổi suy nghĩ.
Nàng dẫn chương trình hai tiếng, hát vài bài, cuối cùng gia chủ rất hài lòng, tặng Bạch Tinh Tinh một bao lì xì. Nàng về nhà mở ra xem, năm tờ một trăm tệ làm Bạch Tinh Tinh hoảng hốt. Hình như nàng đã phát hiện ra một thế giới mới!
Ba tháng sau nàng từ chức, thành lập công ty chuyên tổ chức hôn lễ đầu tiên ở Thiên Đô, đồng thời còn dẫn đi mấy người trẻ tuổi hát hay múa đẹp trong đoàn ca vũ.
Sau đó mọi chuyện đều thuận nước đẩy thuyền, nàng trở thành người đầu tiên kiếm bát cơm này. Không lâu sau, công ty tổ chức hôn lễ có tên Bách Niên Hảo Hợp này nổi đình nổi đám.
Dẫn chương trình chuyên nghiệp, nhảy múa đặc sắc, hiệu ứng sân khấu cũng không tệ. Dần dần công ty của Bạch Tinh Tinh trở thành một biểu tượng thương hiệu tiệc cưới cao cấp ở Thiên Nam, người đặt trước xếp kín lịch.
Một buổi sáng nọ, công ty Bách Niên Hảo Hợp bắt đầu bận rộn, buổi trưa có năm tiệc cưới, nhân thủ eo hẹp. Bạch Tinh Tinh đang vội vàng gọi điện liên lạc với mấy đồng nghiệp trong đoàn ca vũ đến cứu cánh thì cửa bị đẩy ra, một nam nhân tỏa ra khí tức mạnh mẽ đi vào.
"Bách Niên Hảo Hợp là chỗ các ngươi phải không?"
Nam nhân ngẩng đầu hỏi.
Bạch Tinh Tinh gật đầu, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, tiên sinh muốn tổ chức tiệc cưới sao? Vậy thì ngài đến đúng chỗ rồi, chỗ chúng ta là công ty chuyên nghiệp nhất."
Nam nhân thẳng thừng ngắt lời nàng: "Ngày mười tám tháng này, dùng tiêu chuẩn cao nhất của các ngươi đến thị trấn Hắc Thổ bố trí một buổi hôn lễ."
Không hỏi giá cả, địa điểm ở nơi khác. Bạch Tinh Tinh nhạy bén nắm bắt được điểm quan trọng. Nàng giở lịch trình của công ty xem, sau đó ngẩng đầu lên, áy náy nói: "Tiên sinh, ngày mười bảy và mười tám có ba tiệc cưới, mà tiêu chuẩn cao nhất của công ty chúng ta cần phải bố trí trước, cho nên chúng ta không rút ra được nhiều nhân thủ như vậy. Ngài còn là người nơi khác, có thể hạ thấp tiêu chuẩn được không? Hơn nữa chúng ta tới vùng khác thì chi phí sẽ cao hơn."
Nam nhân chỉ nhíu mày, không quan tâm tới chi phí nàng nhắc tới.