Nam nhân bỏ ngoài tai, nhíu mày nói: "Hủy hết đi, Cẩm Tú sẽ bồi thường gấp đôi tiền đặt cọc."
Bạch Tinh Tinh bị khí thế của nam nhân áp đảo, nhất thời không thể phản bác. Sau đó nàng thấy hắn đặt một xấp tiền đặt cọc dày và một tấm danh thiếp lên bàn.
"Nhớ là phải làm tốt, có gì cần trao đổi thì gọi vào số điện thoại này."
Nam nhân làm việc nhanh gọn lẹ, nói xong thì đi luôn.
Bạch Tinh Tinh cầm danh thiếp lên xem, Lục Viễn - tập đoàn Cẩm Tú.
Bạch Tinh Tinh nhìn xấp tiền dày trước mặt, bắt đầu cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho từng người. Hai nhà trước còn dễ nói, sau khi nàng hứa hẹn sẽ bồi thường gấp đôi tiền đặt cọc, bọn hắn đồng ý rất nhanh. Nhưng đến nhà thứ ba lại xảy ra chút vấn đề.
"Không được, nhà ta không cần tiền bồi thường của ngươi, ngươi nhất định phải đến."
Tút! Điện thoại cúp máy.
Bạch Tinh Tinh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gọi cho số điện thoại trên danh thiếp.
Cuộc gọi kết nối rất nhanh, Bạch Tinh Tinh phát huy bản lĩnh của người dẫn chương trình vô cùng nhuần nhuyễn, lời ít ý nhiều thuật lại toàn bộ sự việc, sau đó không nói gì nữa.
Ý của nàng rất rõ ràng, dù ngươi giở trò ngang ngược vô lý với ta cũng vô dụng, khách hàng không đồng ý thì ta chiếm lý.
Người bên kia chỉ hờ hững "ồ" một tiếng rồi nói: "Đưa số điện thoại của khách hàng kia cho ta."
Bạch Tinh Tinh đọc số điện thoại xong, đầu bên kia lập tức cúp máy.
Khoảng một phút sau điện thoại đổ chuông, là nhà thứ ba gọi tới.
"MC Bạch, ngươi như thế là không đúng rồi, sao ngươi không nói là Lục tổng của Cẩm Tú! Ok, chỗ ta không thành vấn đề."
Bạch Tinh Tinh cúp điện thoại, mắt chớp chớp. Tốt nghiệp một năm nàng đã tự tay gây dựng nên sự nghiệp không nhỏ, tất nhiên là đầu óc đủ thông minh, lập tức dốc hết tinh thần sức lực vào chuyện của Lục Viễn.
Bạch Tinh Tinh đến thị trấn Hắc Thổ khảo sát hoàn cảnh của nhà hàng, ngày hôm sau nàng gửi bản kế hoạch và sắp xếp của mình cho Lục Viễn. Mười mấy phút sau, Lục Viễn gọi điện hồi âm: "Quá keo kiệt, Tô tổng nói không thiếu tiền."
Bạch Tinh Tinh cúp máy, cắn răng thức đêm làm lại một bản kế hoạch mới. Vậy mà kết quả lại khiến nàng tức nổ đom đóm mắt.
"Vẫn keo kiệt. Hội trường đừng chỉ giới hạn trong nhà hàng, phải thật hoành tráng. Ta nghi ngờ công ty công ty các ngươi làm thế nào mà lại có danh tiếng lớn như vậy?"
Thái độ nói chuyện của Lục Viễn làm Bạch Tinh Tinh ngoảnh đầu bỏ đi.
"Vẫn không được?"
Tiểu Trương buồn chán đứng ở quầy tiếp tân của công ty, thấy Bạch Tinh Tinh mặt lạnh như tiền là biết kế hoạch lại bị gạt bỏ. Nàng thè lưỡi, bản thiết kế sân khấu lần này là nàng làm, nói thật là nàng đã vắt óc suy nghĩ, cố gắng làm thật hoành tráng rồi đấy, đối với một hôn lễ thì chi phí cần dùng quả thật lớn kinh người. Vậy mà kết quả vẫn không được?
"Còn nói là chúng ta keo kiệt, phải tăng chi phí gấp mười lần. Dứt khoát làm dạ hội cho hắn đi, mời hết mấy vũ công trụ cột trong đoàn ca vũ của chúng ta tới. Ngươi cứ dựa theo ý này mà làm."
Bạch Tinh Tinh cười gằn. Không thiếu tiền đúng không? Chê lão nương keo kiệt đúng không? Thế thì lão nương tiêu tiền như nước cho ngươi đau lòng.
Bản kế hoạch thứ ba đã gửi đi, mười mấy phút sau Bạch Tinh Tinh mới được gặp gia chủ chân chính: Tô Bình Nam, chủ tịch của tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Nam.
Tô Bình Nam xem xong thì gật đầu: "Tạm được, dù sao thị trấn Hắc Thổ cũng chỉ có thế. Bạch tiểu thư, các ngươi vất vả rồi."
Thấy Tô Bình Nam chìa tay phải ra, Bạch Tinh Tinh thoáng ngẩn ngơ. Kế hoạch đốt tiền của mình cứ thế được thông qua sao? Nàng cảm thấy không chân thực.
Bạch Tinh Tinh hớn hở rời khỏi tập đoàn Cẩm Tú, lần này nàng kiếm được không ít tiền.
Không đến vài phút sau, cảm xúc hưng phấn qua đi, Bạch Tinh Tinh bắt đầu hoảng hốt.
Có rất nhiều khâu bố trí nàng viết ra chỉ để xả giận, vẫn chưa bàn bạc với mấy vũ công sẽ biểu diễn. Hơn nữa, Thiên Đô không thể làm được hiệu ứng pháo hoa, còn hoa tươi rải đầy đường thì phỏng chừng Thiên Đô không đủ.
"Đây là hố tự tay mình đào."
Bạch Tinh Tinh nhức hết cả đầu, lập tức chạy đôn chạy đáo khắp nơi, người gầy rộc đi một vòng mới giải quyết xong chuyện này.
"Tô tổng, có quá nhiều người đến, rất nhiều vị trí phải sắp xếp lại."
Bạch Tinh Tinh nôn nóng nói với Tô Bình Nam. Công ty của nàng phụ trách sắp xếp hội trường, mặc dù đã đặt thêm mấy chục bàn nhưng nhìn tình hình này thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Tô Bình Nam chưa kịp trả lời, Tô Văn Văn đã bước nhanh tới, ghé vào tai Tô Bình Nam nói nhỏ: "Nam ca, thị trấn Hắc Thổ quá nhỏ, bãi đỗ xe không còn chỗ. Đường chính bị mấy trăm chiếc xe chặn kín, hiện tại vô cùng ầm ĩ."
Tô Bình Nam gật đầu tỏ ý đã biết. Hắn nhìn Lý Lạc Nhiên đang khoác tay mình, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng rồi mỉm cười bảo: "Mọi người nể mặt ta thì ta phải đáp lại, đi cảm ơn mọi người với ta."
Đại đội trưởng cảnh sát giao thông thị trấn Hắc Thổ là Trương Ngọc Phong gào khản cả cổ. Trong mấy chục năm làm việc ở địa phương nhỏ bé này, đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm việc kẹt xe.
Quả thật thị trấn Hắc Thổ rất nhỏ, hình dạng vuông vức, chỉ có hai con đường chính.
Xe cộ đến đây không quen đường, kết quả là chặn nhau kín mít.
Người địa phương không thấy phản cảm, còn coi như đang ngắm cảnh, vả lại hầu hết mọi người đều chưa từng thấy nhiều xe tập trung một chỗ như vậy bao giờ. Ai nấy đều cười ha ha, vô cùng náo nhiệt.