Trương Ngọc Phong cực kỳ tức giận, càng gào to hơn, tiếng còi cao vút. Đám tài xế đều bật cười nhìn hắn làm trò, xe vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không nghe hắn chỉ huy. Mấy tên gia hỏa không mời mà đến này đều là nhân vật cường thế một phương, đâu sợ một cảnh sát của trấn nhỏ.
Xe không đi nổi, bạn bè kinh doanh với Cẩm Tú còn đỡ, khá là yên tĩnh. Nhưng đám gia hỏa tam giáo cửu lưu đều đến vì danh tiếng của Tiểu Hồng Bào, tương đối dã tính, tay thì ấn còi inh ỏi, miệng thì nói liên tục.
Trương Ngọc Phong thở hổn hển, hung hăng ném mũ đi, cứ thế ngồi phịch xuống đất.
"Kệ xác, dù sao cũng chẳng ai nghe lão tử, thích làm gì thì làm!"
Lúc hắn đang cằn nhằn, tiếng còi xe và âm thanh huyên náo dần nhỏ lại rồi biến mất.
Trương Ngọc Phong tò mò, lập tức đứng lên.
Hắn vừa ngẩng đầu thì trông thấy một nữ hài xinh đẹp quyến rũ kéo Đại Trùng nhà họ Tô trong lời đồn thong thả đi giữa dòng xe chật chội. Mà tên Đại Trùng kia đi đến đâu, xe cộ lập tức yên tĩnh đến đó.
"Cảm ơn."
Tô Bình Nam cảm ơn từng người. Hắn đến từng chiếc xe, dừng lại bắt tay cảm ơn, sau đó mời người bên trong xuống xe, đi bộ cùng hắn đến nhà hàng.
Cố Thanh Vân cũng bị chặn trên đường. Thấy Tô Bình Nam đi tới, hắn xuống xe mỉm cười: "Vốn định chúc mừng, ai ngờ lại mang đến phiền phức."
Đầu tiên Tô Bình Nam nghiêm túc nói cảm ơn rồi mới nói tiếp: "Mọi người không mời cũng tới là nể mặt Tô Bình Nam ta, sao lại là phiền phức."
Cố Thanh Vân mỉm cười không nói gì, sau đó hắn và Vu Chính đi theo Tô Bình Nam đến nhà hàng.
Sau khi người trên xe đi xuống, nhân viên Cẩm Tú mặc bộ vest có ký hiệu rồng Hạ quốc ở cổ áo lập tức lên xe thay thế, chờ lái xe đến vị trí thích hợp.
Tô Bình Nam đi càng xa, phía sau hắn có mấy trăm người đi theo, có người mặc vest đi giày da, có kẻ đầu trọc xăm mình. Không ai nói gì, chỉ yên lặng đi theo.
"Đây là quê ngươi à?"
Đột nhiên Cố Thanh Vân cất tiếng hỏi.
"Cứ coi là thế đi."
Tô Bình Nam chỉ về phía thôn Tô Gia: "Nhà ta ở đó, cách mấy chục dặm đường."
"Ta khâm phục ngươi."
Cố Thanh Vân nhìn con đường cũ nát của thị trấn Hắc Thổ và đám người muôn hình vạn trạng phía sau Tô Bình Nam, giọng điệu đong đầy chân thành và kính phục: "Năm xưa bán mặt cho đất mà bây giờ thuộc hạ có mặt khắp Thiên Nam, tam giáo cửu lưu ai cũng phải gọi ngươi là Hồng Bào ca. Bất kể thế nào ta đều cho rằng ngươi xứng với danh hiệu kia."
Hắn không nói ra, cũng không cần nói ra danh hiệu kia.
Ông vua thế giới ngầm.
Lý Nhiêu đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn cảnh tượng này thì nàng biết lần này mình tới là sai lầm, bởi vì đến rồi thì nàng không thể rời đi nữa. Lý Nhiêu có tâm hồn thiếu nữ, không có sức chống cự tuýp nam nhân này, mà Tô Bình Nam lại thỏa mãn hết thảy yêu cầu và ảo tưởng của nàng.
Thiện Thanh Thanh lẩm bẩm nói một câu chọt trúng nỗi lòng của Lý Nhiêu: "Nha đầu Lạc Nhiên chết tiệt này tốt số thật đấy, hâm mộ ghê!"
Hôn lễ của Tô Chấn Đông thành công tốt đẹp, hết sức vẻ vang.
Thế trận trong hôn lễ với đoàn xe do Bentley dẫn đầu và ba mươi sáu chiếc Mercedes 320 theo sau, có lẽ trong một thời gian rất lâu chuyện này sẽ trở thành tiêu điểm bàn luận của mọi người, đoán chừng trong vòng mấy chục năm tới sẽ không có sự kiện nào rầm rộ như vậy. Phải biết hiện tại mới là những năm 90 thôi đấy.
Hầu hết khách không mời tự đến đều chỉ lộ mặt, nói vài câu với Tô Bình Nam và tặng phong bì rồi đi chứ không ở lại.
Tô Bình Nam không để cho Tô Chấn Đông tham dự vào việc đưa đón khách khứa, bởi vì hắn biết tính của Tô Chấn Đông và Dương Quỳnh Ngọc, nếu bắt bọn hắn đối mặt với những người này thì còn khó chịu hơn là giết bọn hắn.
"Ngươi là đại ca của Tô Bình Nam ta, ngươi không thích thì không cần can thiệp, cứ vui vẻ kết hôn là được."
Đúng là Tô Chấn Đông và Dương Quỳnh Ngọc có hơi nhút nhát, nhưng vẫn nói: "Như vậy thì không ổn lắm."
Tô Bình Nam nói: "Ngươi là đại ca của Tô Bình Nam ta, không có ai nói gì, cũng không có ai dám nói gì."
Hắn vỗ vai Tô Chấn Đông rồi nói tiếp: "Ta có chừng mực, ngươi yên tâm."
Mười hai giờ ba mươi tám phút, hôn lễ chính thức bắt đầu. Tuy người ở lại không nhiều, song đều là nhân vật cấp bậc quan trọng.
Màn biểu diễn trong tiệc cưới bắt đầu, ánh đèn rực rỡ, các bài múa khúc ca đều xếp hàng đầu, quả thật đoàn đội của Bạch Tinh Tinh đã bỏ ra nhiều công sức.
Sau khi tiến hành xong một loạt nghi thức kỳ lạ hiện hành như là sửa lại cách xưng hô, trao nhẫn... Dương lão đầu không kìm được nước mắt. Thấy con gái mình cuối cùng cũng hết khổ, nở mày nở mặt lấy chồng, Dương lão đầu thật lòng vui vẻ.
Đến khâu mời rượu, Tô Bình Nam bưng ly nói với tiểu quả phụ một câu làm mắt nàng đỏ hoe.
"Sau này chúng ta là người một nhà. Ta biết ngươi có khúc mắc là bởi vì ngươi từng qua một đời chồng. Ngươi yên tâm, xưa nay Tô gia chúng ta không để ý mấy cái này, nếu một ngày nào đó Tô lão đại ghét bỏ ngươi vì chuyện này, thì ngươi hãy nói với ta."
Tô Bình Nam nói xong thì uống cạn ly rượu.