“Pằng!”
Tiếng súng vang lên khiến giáo sư Bạch vừa cầm đũa lên lập tức tái mặt!
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã có vài thanh niên bước qua xác vợ hắn tiến vào phòng.
“Mục tiêu chính xác.”
Không hề nhiều lời, một người trong số đó so sánh với bức ảnh trong tay rồi lập tức bóp cò bắn giáo sư Bạch đang hoảng loạn, cố gắng cầu xin sự thương xót.
“Pằng!”
Giáo sư Bạch trợn trắng mắt, biểu cảm cuối cùng khi chết là vẻ không thể tin được.
Hắn cất rất nhiều kim loại quý và tiền mặt trong nhà, dự định khi gặp nguy hiểm sẽ dùng chúng để mua mạng hoặc để trốn thoát.
Nhưng đến thời khắc sinh tử, đối phương không nhiều lời mà lập tức ra tay, không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
“Tìm được điện thoại rồi, chúng ta đi.”
Sau khi kiểm tra ngôi nhà, Kimura nhận lấy chiếc điện thoại mà thanh niên đưa cho rồi quay người rời đi.
Đây mới là giết chóc thực sự, không có bất kỳ hành động dư thừa nào.
...
Hai mươi phút sau.
Một tin nhắn xuất hiện trên điện thoại di động của Lý Đấu Sâm từ số điện thoại tuyệt mật.
“Người tiếp theo chính là ngươi.”
Nhìn tin nhắn được gửi từ số của giáo sư Bạch, biểu cảm của Lý Đấu Sâm có chút kỳ quái.
Trên đời này có một loại rắn tên là Mamba đen.
Khi con rắn Mamba đen gặp nguy hiểm, điều đáng sợ nhất không phải nọc độc của nó, mà là sự mất lòng tin và điên cuồng tấn công đồng loại để đảm bảo an toàn cho bản thân mình. Mà hiện tại Lý Đấu Sâm cũng đang bất an giống như con rắn Mamba đen bị giẫm phải đuôi.
Bất cứ kẻ nào cũng có một thứ rất quý giá, nhưng đối với tên điên này mà nói, thứ hắn coi trọng nhất không phải là của cải, cũng không phải là những đàn em trong mạng lưới bên ngoài, càng không phải là em trai hắn! Mà là giáo sư Bạch được hắn tin tưởng nhất và đặt nhiều hy vọng nhất!
...
Hắn sẽ trả thù Kim Môn.
Nhưng một lần nữa, cái chết của giáo sư Bạch lại khiến tên điên Lý Đấu Sâm không còn tin tưởng ai nữa.
Vì vậy hắn quyết định thanh trừ hoàn toàn nơi này.
“Đừng trách ta, ngươi mãi vẫn không thể khôn lớn.”
Nhìn chiếc xe của Lý Đầu Sâm đi xa, Lý Đấu Sâm bình tĩnh nói: “Ngươi ngây thơ đến mức không giấu được tham vọng của mình. Ta, anh trai ngươi là một kẻ điên, không phải là kẻ ngốc.”
Người lãnh đạo của một tổ chức có độc ác hay không, không nên đánh giá dựa trên bề ngoài hay là danh tiếng của người đó.
Mà chỉ cần nhìn một điểm.
Từ tốc độ luân chuyển các cán bộ cấp cao trong tổ chức là có thể phân tích ra tất cả.
Tổ chức Tam Mộc đã tồn tại nhiều năm.
Một tổ chức lớn như vậy, thậm chí còn tham gia vào hoạt động thương mại xuyên biên giới. Có thể nhìn ra nó cần bao nhiêu bộ phận để vận hành, nhưng có bao nhiêu cán bộ cấp cao có thể tồn tại đến cuối cùng?
Chỉ có ba người.
Lý Đầu Sâm - em trai ruột của Lý Đấu Sâm, tổng phụ trách đối ngoại hiện tại của tổ chức Tam Mộc.
Brian Lý.
Ba hắn là bạn làm ăn của Lý Đấu Sâm khi mới bắt đầu kinh doanh, sau này bởi vì hành vi điên rồ mà hắn được Lý Đấu Sâm rất ngưỡng mộ. Sau khi ba hắn qua đời, hắn tiếp tục đảm nhận vị trí giám đốc.
Trong nhiều năm qua, rất nhiều chuyến hàng lớn đều do người này phụ trách.
Người cuối cùng là giáo sư Bạch.
Kỹ thuật của giáo sư Bạch được Lý Đấu Sâm đánh giá rất cao. Dưới con mắt của một kẻ hiện tại đã hoàn toàn điên rồ như Lý Đấu Sâm, sản phẩm của giáo sư Bạch không còn là một món hàng tạo ra lợi nhuận khổng lồ nữa, mà là thứ có thể thay đổi tinh thần của con người.
Vì vậy Lý Đấu Sâm đầu tư rất mạnh tay vào công nghệ.
Thậm chí tổ chức Tam Mộc còn tiến hành vô số thí nghiệm về hương vị và chủng loại. Bất luận là số tiền đầu tư vào phòng thí nghiệm hay thái độ đối xử cá nhân với giáo sư Bạch, những gì Lý Đấu Sâm đã làm có thể khiến rất nhiều nhà khoa học trong giới học thuật phải than thở về sự vô thường của thế giới.
Nhưng bây giờ giáo sư Bạch đã chết, tất cả tâm huyết đều trở nên vô ích. Đối với Lý Đấu Sâm, đây không chỉ là vấn đề bộ phận kỹ thuật của hắn bị tê liệt, mà còn là vấn đề hắn không có ngươi đồng hành trên con đường đi đến lý tưởng của mình.
Bởi sẽ không có ai có cùng quan điểm và hiểu biết về sản phẩm giống hắn. Hai kẻ mất trí này tin chắc rằng bọn hắn đang phát triển loại sản phẩm tuyệt vời nhất có thể cứu rỗi sự đau khổ của con người.
“Hủy diệt tất cả đi.”
Lý Đấu Sâm ngẩng đầu nhìn các vì sao: “Đối với một tổ chức còn nhiều lỗ hổng mà nói, phá đi xây lại là phương án tốt nhất!”
…
Vận may, thứ hư vô mờ mịt không ai có thể khống chế này có vai trò rất quan trọng trong cuộc đời.
Đương nhiên Lý Đầu Sâm không biết rằng người anh trai điên rồ của mình đã nổi ý định giết mình. Lúc này, hắn vẫn đang từng bước làm nhiệm vụ của mình.
Trong mệnh lệnh mới nhất của Lý Đấu Sâm, Lý Đầu Sâm Cần phân phối lại khu vực cho các thành viên nòng cốt trong mạng lưới bên ngoài. Có một số người cần tạm thời rời sân.
Tập đoàn Kim Môn tấn công quá dữ dội, vượt quá dự đoán của huynh đệ Lý gia. Bọn hắn đã đánh giá thấp sức khống chế của tập đoàn Kim Môn đối với tam giáo cửu lưu.
Có mấy xưởng sản xuất được giấu rất kỹ cũng bị tìm ra. Theo từng ngọn lửa cháy hừng hực, người nắm tường tận từng khoản mục của tổ chức là Lý Đầu Sâm biết rất rõ khốn cảnh hiện tại.
Hiện tại hàng tồn kho chỉ có thể cung cấp tối đa hai tuần lễ.
Đến lúc đó, nếu nguồn cung không đủ thì rất nhiều thị trường sẽ bị kẻ khác chiếm đoạt.
Thị trường hàng trắng và làm ăn ngay thẳng rất khác biệt.
Một khi mất đi, muốn lấy lại ắt phải đấu tranh đẫm máu. Ngay cả Lý Đầu Sâm hai tay dính đầy máu tươi cũng cảm thấy rợn tóc gáy.