Trong tối, tập đoàn Kim Môn và tổ chức Tam Mộc đánh nhau túi bụi.
Nhưng đối với lão Thôi xuôi chèo mát mái mà nói, dường như những trận chém giết này chẳng liên quan gì đến một lãnh đạo cấp cao của Kim Môn như hắn. Hiện tại hắn vẫn đang bận rộn ngược xuôi bên quân đội và giới chính trị.
Gần đây, ngày nào hắn cũng uống rượu tặng quà và ngâm mình trong các hộp đêm lớn, cuộc sống không theo quy luật khiến hắn bận đến nỗi rụng không ít tóc.
Vất vả bỏ công chắc chắn sẽ có thu hoạch.
Nhờ quan hệ công chúng lên tới gần bảy trăm triệu won, tất cả dấu vết về hồ sơ bí mật kia và toàn bộ thông tin bằng văn bản đều bị tiêu hủy hoàn toàn.
Tất cả mọi người đều hài lòng với phương thức xử lý này, bao gồm cả đại nhân vật đã mất hết tất cả, đang sống trong tù kia. Thậm chí với số tiền mặt chất cao như núi, thư ký của người kế nhiệm trong Nhà Xanh cũng chấp nhận phương thức xử lý củ khoai lang nóng bỏng tay này.
"Nhân vật lớn thông minh đến mấy cũng có lúc ngu ngốc."
Thư ký Lý nói rất đanh thép: "So với việc lãng phí tính mạng và đạn dược để tiêu hủy đám người kia, thà bằng đổi thành khoản tiền chúng ta cần. Huống chi hiện giờ trị an xã hội không tốt, đám tài phiệt cũng cần một số người chuyên nghiệp bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản của bọn hắn."
Không chỉ vậy, năng lực quan hệ công chúng của lão Thôi thật sự rất xuất sắc. Dưới các mối hợp tác chằng chịt của hắn, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi, rất nhiều người trẻ tuổi phái thực lực trong quân đội lấy Thôi trung úy làm đầu cũng đã trở thành khách quen của câu lạc bộ Thiên Đường.
Mỗi khi nghĩ đến gương mặt bình tĩnh của Tô Bình Nam, Thôi Kỷ Hiền đều run rẩy trong lòng. Thành tích này ít nhiều gì cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, mặc dù lão Thôi làm việc đáng tin, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn có một số chuyện hắn không tài nào hiểu nổi.
Tập đoàn sẵn sàng lãng phí nhiều tiền và ơn huệ như vậy vào những kẻ liều mạng chỉ biết chém giết. Có số tiền này, lão Thôi mặc sức hành động, thậm chí hắn cảm thấy mình có thể mua chuộc được số lượng nghị sĩ ít nhất là hai chữ số!
Đây là thế giới của quyền lực, đám quân nhân có có tác dụng quái gì!
Đây là suy nghĩ chân thật nhất của Thôi Kỷ Hiền.
Có một số việc nhìn có vẻ rất khó khăn, nhưng thật ra chỉ thiếu một chân bước vào cửa mà thôi. Sau khi đập vào một số tiền kếch xù, sự việc phát triển đúng như kỳ vọng của Kim Môn một cách chậm rãi nhưng vững vàng.
…
Nửa tiếng sau khi nhân vật mấu chốt cuối cùng nhận ba mươi triệu won, một chiếc tàu tuần tra hiệu TY-274 dừng lại ở bến cảng tư nhân số 3 Busan.
Nếu nhìn từ góc độ của Thượng Đế thì sẽ lập tức phát hiện thấy điều kỳ lạ trong chuyện này.
Bởi vì trên giấy tờ, con tàu tuần tra này đang được sửa chữa và bảo dưỡng ở cảng Incheon mới phải. Nhưng trên thực tế, nó lại im hơi lặng tiếng xuất hiện ở đây.
Hiển nhiên tiền bạc lại một lần nữa phát huy uy lực không gì làm không được của nó.
Thời gian đợi khoảng bốn mươi lăm phút, bảy tám nam nhân lên boong tàu theo sự chỉ dẫn của thuyền trưởng Thôi.
Nhưng khác với trước đây, lần này các vị khách vô cùng thần bí được thuyền trưởng Thôi dẫn lên tàu này không mặc đồng phục quân đội, cũng không có màn chào hỏi ấm áp của những chính khách, ai nấy đều lặng lẽ và thu mình.
"Xin tổ phụ cứ cứ yên tâm, lát nữa đến hòn đảo kia, chỉ cần các ngươi không xuống thuyền thì những tên điên kia hoàn toàn không làm gì được chúng ta. Sáu năm trước, khó khăn lắm chúng ta mới mua được con tàu tuần tra này từ Mỹ."
Chi thứ của Thôi gia Khánh Châu cũng là thuyền trưởng của con tàu này. Trong mắt cấp dưới, hắn nóng tính, buồn vui thất thường. Nhưng lúc này hắn lại tươi cười rạng rỡ, nếp nhăn trên mặt dồn lại thành khe sâu.
Đối phương có thể cho quá nhiều thứ.
Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng thuyền trưởng Thôi.
Ban đầu lúc Thôi Kỷ Hiền mượn danh nghĩa tình thân tìm tới, thuyền trưởng Thôi còn không đếm xỉa. Nhưng sau một thời gian qua lại, từng chuyện nan giải đều được đối phương xử lý ổn thỏa, đến bây giờ hắn gọi "tổ phụ" đã không còn bất kỳ chướng ngại nào.
Nhất là gần đây tài sản ở nước ngoài của hắn tăng lên mấy trăm nghìn đô la Mỹ, và tập đoàn Kim Môn hứa hẹn sẽ giúp hắn thăng tiến. Hiện giờ thuyền trưởng Thôi chỉ hận duy nhất một điều, đó là xuất thân của mình quá thấp.
…
"Ông chủ? Ngươi xem có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?"
Mỗi lần Tô Bình Nam có bên cạnh, Thôi Kỷ Hiền sẽ trở nên dè dặt từng ly từng tí. Mà thái độ này của hắn cũng làm cho thuyền trưởng Thôi càng thêm tò mò về thân phận của Tô Bình Nam, nhưng hắn vẫn đè nén lòng mò mò rất tốt.
Người thông minh đều biết khi nào nên đè nén lòng tò mò.
"Đi thôi."
Tô Bình Nam hờ hững gật đầu.
Trận đấu với tổ chức Tam Mộc lần này khiến Tô Bình Nam hiểu ra đạo lý càng có nhiều lá bài tẩy càng tốt. Đối với Cẩm Tú ngày càng lớn mạnh và kẻ địch phải đối mặt trong tương lai, trong tay càng có nhiều thanh đao càng tốt.
Địa vị khác nhau, tất nhiên tầm mắt cũng khác nhau.
Thôi Kỷ Hiền cả đời chỉ bám vào đại thụ, chăm chỉ nỗ lực làm cáo mượn oai hùm.
Mà Tô Bình Nam kiệt ngạo ngông cuồng thì vĩnh viễn chỉ tin tưởng chính mình.
…
Bất kể là trong thời không nào, xứ sở kim chi tuyệt đối là một quốc gia lạ đời không hơn không kém.
Hai tính cách tự tôn, tự ti hoàn toàn trái ngược lại hoàn toàn dung nhập vào máu của quốc gia này. Mà những người trên đảo Silmi - đích đến của đoàn người Kim Môn chính là kết quả của sự mâu thuẫn giữa hai trạng thái này.