Trung thành có phải là một trong những phẩm chất đáng ca ngợi hay không?
Phải.
Hơn nữa, có một điểm rất kỳ lạ là dường như phẩm chất này không liên quan gì đến các phẩm chất khác của một người.
Người nghĩa khí phần lớn là kẻ thấp hèn, mà kẻ bạc tình toàn là người đọc sách.
Mặc dù câu này hơi tuyệt đối, nhưng cũng nói lên rất nhiều điều.
Mười ba tuổi Khang Nhân Xán đã vào giang hồ. So với cái gia đình không có hương vị tình thân kia, hắn cảm thấy xã hội còn tự do hơn, làm cho hắn thấy thoải mái hơn. Ít nhất là hắn không cần lo lắng trong lúc ngủ, mình bị ông bố dễ nóng giận và bất tài tự dưng đánh cho một trận tơi bời sau khi mất hết lý trí.
Sau khi ra ngoài xã hội, câu nói hắn nghe thấy nhiều nhất là: chỉ cần ngươi dám đánh dám liều, nếu không chết thì nhất định sẽ phất lên.
Sau những tháng ngày khờ khạo lang bạt giang hồ, giờ đã trở thành một hán tử vạm vỡ cao gần 1m85.
Tiếc là hắn không chết, nhưng vẫn chưa phất lên.
Nhưng hắn cũng không thiếu tiền.
Sẹo trên mặt càng ngày càng nhiều, Khang Nhân Xán cũng lăn lộn giang hồ trở thành người đứng thứ ba trong một bang phái nhỏ tên là hội Đao Nhận. Theo tuổi tác của lão đại Kim Thế Toàn ngày càng cao, quyền phát ngôn của hắn ngày càng lớn.
Nhắc đến Kim Thế Toàn, nam nhân dẫn theo Khang Nhân Xán mười ba tuổi xông xáo giang hồ tuyệt đối là người quan trọng nhất trong cuộc đời Khang Nhân Xán, không ai sánh bằng.
Vào lúc cậu bé Khang Nhân Xán đói bụng nhưng không chịu làm ăn mày, một nam nhân mặc áo sơ mi hoa, tết tóc bím, ngậm một điếu thuốc lá đứng trước mặt hắn và hỏi hắn một câu.
"Lúc nãy nhà hàng vứt đi nhiều thực phẩm hết hạn sử dụng như vậy, sao ngươi không nhặt lên mà ăn?"
Nam nhân khoan thai hút thuốc, trên người có mùi giống ba của Khang Nhân Xán. Đây là mùi giang hồ, lúc ba của Khang Nhân Xán tỉnh táo, hắn thường xuyên cảm nhận được.
"Ăn rồi thì ta chính là chó, vĩnh viễn không thể đứng thẳng lưng. Chỉ có cho chó ăn thì người ta mới tùy ý ném thức ăn vào nước bẩn, sau đó người khác sẽ nhìn dáng vẻ chúng ta giành ăn và cười ha ha."
Khang Nhân Xán lắc đầu, đáp: "Ta không muốn giống bọn hắn."
"Không ăn sẽ chết đói."
Nam nhân hỏi chuyện ném cho đứa bé mười ba tuổi một điếu thuốc lá.
Khang Nhân Xán nhận lấy, châm lửa rất tự nhiên, vừa hút thuốc vừa đưa ra câu trả lời: "Ta quan sát rồi, còn nửa tiếng nữa cửa hàng đùa giỡn chúng ta như chó kia sẽ đóng cửa, phía sau có cửa sổ kính, ta có thể phá vỡ nó."
"Bị bắt thì sao?"
Nam nhân cười nghiêng ngả: "Một đứa nhóc nhỏ xíu như ngươi, bị đá vài cái là tàn phế ngay. Ngươi không sợ à?"
"Ta sẽ cắn hắn."
Câu trả lời của Khang Nhân Xán chững chạc không giống một đứa trẻ: "Bọn hắn cũng chỉ biết bắt nạt trẻ con thôi, nếu ta liều mạng chắc hẳn có thể thoát được. Huống chi ta bị đánh từ nhỏ, mệnh hèn, không dễ chết như vậy đâu."
“Thú vị đấy, đi theo ta.”
Nam nhân cười to, ném điếu thuốc trong tay đi rồi kéo Khang Nhân Xán lên: "Lão tử cho ngươi miếng ăn, ngươi bán mạng cho lão tử."
"Ngươi có nghĩa khí không?"
Rốt cuộc câu hỏi ngây thơ này cũng phù hợp với lứa tuổi của Khang Nhân Xán: "Lão đầu tử nhà ta nói rằng ra ngoài lăn lộn thì phải theo đúng người, đừng đi theo kẻ không có nghĩa khí, nếu không ta sẽ đáng thương giống hắn."
"Vậy ngươi sẽ trung thành chứ?"
Nam nhân hỏi ngược lại: "Bất kể gặp chuyện gì cũng không được bán đứng ta."
"Sẽ."
Khang Nhân Xán hứa hẹn rất nghiêm túc, hắn mượn một câu thoại trong phim mà mình thích nhất để đưa ra lời hứa: "Ta luôn giữ lời. Chỉ cần ngươi có nghĩa khí, ta sẽ chăm sóc ngươi lúc về già và lo ma chay cho ngươi. Cho dù ngươi bị người ta hại chết, ta cũng sẽ báo thù cho ngươi."
"Vậy thì đi thôi."
Cuối cùng bóng lưng của nam nhân và một đứa trẻ cùng biến mất trên con đường lớn tối đèn.
Lúc đó, hai người đều không ngờ rằng đoạn đối thoại này sẽ thành sự thật.
Giang hồ không có đường về.
Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Khang Nhân Xán, Kim Thế Toàn chết.
Ngay khi hắn cho rằng mình có thể bình yên rút khỏi giang hồ, hắn đã bị giết chết ở đầu đường vì tranh giành địa bàn và lợi ích. Khi thi thể được phát hiện, trên người Kim Thế Toàn chằng chịt vết dao, toàn thân như ngâm trong máu.
Đến lúc chết, trong tay nam nhân này vẫn cầm chặt món quà mà hắn có lòng chọn cho người nối nghiệp của mình là Khang Nhân Xán.
Một chiếc đồng hồ vàng hiệu Rolex.
Khang Nhân Xán ôm chặt thi thể của Kim Thế Toàn, một nam nhân cao to vạm vỡ ấy thế mà khóc như một đứa trẻ.
Chuyện giang hồ thì giải quyết theo kiểu giang hồ.
Khi Khang Nhân Xán quyết định phải lấy mạng đối phương bằng bất cứ giá nào, Quyền Hữu Phái - người đứng thứ hai trong tổ chức, và cũng được Kim Thế Toàn nuôi lớn - dẫn theo tất cả các thành viên nòng cốt trong tổ chức đến ngả bài với hắn.
Ngoại trừ Khang Nhân Xán, không có ai muốn báo thù cho lão nhân này. Cho dù từ trước đến nay lão nhân luôn xử lý mọi việc công bằng, cho dù không ít người trong số những người này đều là trẻ em lưu lạc giống Khang Nhân Xán.
"Phía sau đối phương có thanh tra, hơn nữa còn là con nhà chính khách."
Khác với Khang Nhân Xán chỉ biết chém giết, Quyền Hữu Phái vô cùng thông minh, thậm chí với sự giúp đỡ cửa Kim Thế Toàn, hắn đã học xong đại học.
Hiện giờ rất nhiều việc làm ăn trong tổ chức đều do Quyền Hữu Phái phụ trách. Có thể nói nếu không phải Quyền Hữu Phái không tha thiết gì công việc của bang phái, chỉ một lòng muốn tẩy trắng lên bờ, thì vị trí của Kim Thế Toàn sẽ không đến lượt Khang Nhân Xán.
"Vậy thì sao chứ?"
Vẻ mặt Khang Nhân Xán lạnh lùng: "Ta chỉ biết phải có kẻ trả mạng cho Toàn thúc, ta không muốn hắn chết không nhắm mắt."