Trung úy Thôi là hậu bối ưu tú của Thôi gia Khánh Châu, tất nhiên hắn cũng có mạng lưới quan hệ nhất định. Vì vậy, hắn bí hóa hóa liều, cuối cùng hắn tìm đến chú ruột Thôi Kỷ Hiền có mạng lưới quan hệ rộng trong giới chính trị lẫn quân đội, hơn nữa còn có chỗ dựa vững chắc là tài phiệt mới nổi tập đoàn Kim Môn.
Vốn dĩ Trung úy Thôi tìm Thôi Kỷ Hiền là muốn dựa vào quan hệ chú cháu bắc tám sào mới tới, nhờ đối phương móc nối quan hệ, nghĩ cách bảo vệ những người này, giúp bọn hắn được quân đội tiếp nhận.
Nhưng vị quân nhân ngây thơ này không ngờ rằng chính ý lòng riêng của mình lại ma xui quỷ khiến bị một con khủng long bạo chúa ẩn mình trong bóng tối lợi dụng.
…
Thôi Kỷ Hiền rất nhiệt tình, hơn nữa mức độ ra sức vượt quá tưởng tượng của Trung úy Thôi.
Nhưng mục đích thật sự của hắn là hỗ trợ tập đoàn Kim Môn. Không, nói một cách nghiêm ngặt thì phải là hỗ trợ tập đoàn Cẩm Tú - con quái vật khổng lồ tầm cỡ tài phiệt xuyên quốc gia - lấy được thanh đao sắc bén này!
Sáu mươi hai lính đặc công đã trải qua huấn luyện cấp địa ngục, không có tên họ, không có quốc tịch, không có thân phận, thậm chí bởi vì bị vứt bỏ mà tín ngưỡng cũng chẳng còn.
Thật ra những người này chỉ là cái xác không hồn, là cỗ máy chẳng biết gì ngoài giết chóc.
Mấy năm qua, tất cả thói quen sinh hoạt và mục đích sống của bọn hắn cũng chỉ vì nhiệm vụ đã định trước sẽ không hoàn thành kia. Sau khi hi vọng tái sinh sụp đổ chính là cơ hội tốt nhất để tiếp nhận những người này.
Chỉ cần cho bọn hắn hi vọng sống một lần nữa, cho bọn hắn một gia đình lớn, thì những người này sẽ trở thành trường đao sắc bén nhất trong tay Cẩm Tú.
Không có phản bội, chỉ đâu đánh đó.
Đây là sự hỗ trợ to lớn cho dã tâm của Tô Bình Nam, Thôi Kỷ Hiền chỉ biết luồn cúi không thể nào hiểu được.
Hắn thấy bảy trăm triệu won hẳn là phí phạm rồi, nhưng Tô Bình Nam lại thấy hoàn toàn kiểm soát những người này sẽ mang lại lợi ích gấp trăm lần, tỉ lần khoản tiền bảy trăm triệu.
…
Bốn mươi phút sau, trong bóng đêm như mực sóng biển cuộn trào, con tàu TY-274 lặng yên đậu cách đảo hoang 0,25 km.
Ở thời không kia, rất nhiều năm sau đảo Silmi mới nổi tiếng vì chuyện của những quân nhân kia. Còn bây giờ, hòn đảo hoang này vẫn rất hoang vắng. Khi con tàu tuần tra dừng lại, rất nhiều quân nhân mặc đồ rằn ri trên đảo có quản ứng.
Không xếp hàng tiếp đón, không có bất kỳ hành động chào đón nào. Trái lại, những người này súng ống sẵn sàng, chiếm cứ các vị trí ẩn nấp, bày ra tư thế phòng thủ.
Dễ nhận thấy trong mấy tháng hết lương thực, mức độ tin tưởng của những người đã ăn chuột và cá để giữ mạng này đối với Hàn Quốc đã rơi xuống đáy.
"Đại thúc, không sao đâu."
Thuyền trưởng Thôi khác với Thôi Kỷ Hiền căng thẳng, bởi vì đã vận chuyển đồ dùng sinh hoạt đến đây nhiều lần nên phản ứng của hắn rất tự nhiên: "Chó không đổi được nết ăn phân, quốc gia đã cho những con chó này sống thêm mấy năm, vậy mà bọn hắn lại vì mấy tháng ăn không đủ no mà cáu kỉnh. Hù dọa một chút là được."
Trước ánh mắt kinh hãi của lão Thôi, thuyền trưởng Thôi cười to, kéo tấm vải phủ trên súng máy hạng nặng ở đầu tàu xuống.
"Lũ chó kia, các ngươi phải biết thế nào là lễ phép!"
Một giây sau, họng súng tỏa ra hơi thở chết chóc chĩa vào khoảng đất trống trên đảo, phóng ra ngọn lửa. Từng ngọn lửa vẽ ra đường vòng cung trong bóng đêm, soi sáng bầu trời đêm trên đảo hoang không người này.
Trong tiếng nổ của súng máy hạng nặng, Tô Bình Nam vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng nở nụ cười ẩn ý...
Tô Bình Nam cười bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt của những người kia dưới ánh lửa.
Trống rỗng và tuyệt vọng!
Cảm xúc tuyệt vọng hoàn toàn chiếm cứ ánh mắt của những quân nhân kia.
Rõ ràng là những người này chỉ cách trạng thái sụp đổ tinh thần một bước ngắn.
Tô Bình Nam là người đã sống hai đời, nhưng hắn chỉ nhìn thấy ánh mắt này trong một lần gặp nạn trên biển, vì vậy hắn cười rất vui vẻ. Bởi vì hắn biết chỉ cần hắn thao tác tốt thì trên cơ bản những quân nhân này đã là vật trong túi của hắn.
Trận bắn chỉ kéo dài chưa đầy một phút rồi dừng.
Thứ nhất là vì tốn đạn khó báo cáo lên trên, thứ hai là thuyền trưởng Thôi cũng biết mình tuyệt đối không thể giết chết những người này, hắn không gánh nổi trách nhiệm. Tuy nhiên, những người này đối mặt với đạn pháo bắn phá mà nét mặt vẫn dửng dưng, không hề chạy tán loạn như hắn dự đoán khiến hắn hơi mất mặt.
"Bên trên đến khảo sát tình hình sinh hoạt của các ngươi. Gọi Trung úy Thôi ra đây."
Tiếng loa trên tàu tuần tra vang lên, mấy chiếc hòm tiếp tế do tập đoàn Kim Môn cố ý chuẩn bị được ném xuống. Đến tận lúc này, sắc mặt của các quân nhân mới thả lỏng, nhưng cảm xúc giấu trong đôi mắt vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
…
Khang Nhân Xán là người đầu tiên chạy về phía chiếc hòm trôi trên mặt nước.
So với bốn năm trước, tướng mạo của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Khuôn mặt hơi tròn trịa trước đây đã trở nên gầy gò, vết sẹo to trên trán và cổ do huấn luyện quân sự để lại khiến hắn trông càng dữ tợn, đáng sợ hơn.
Khang Nhân Xán phớt lờ súng máy hạng nặng vẫn chưa hạ nhiệt trên đầu, thậm chí còn giơ ngón giữa với tàu tuần tra.
Đối với hắn, hay nói chính xác hơn là đối với sáu mươi hai người này mà nói, hiện tại chết chẳng có gì đáng sợ.
Thời gian sẽ thay đổi tất cả, nhất là dưới những buổi huấn luyện cực đoan trong những năm qua, niềm tin duy nhất để bọn hắn cố gắng cầm cự là giết nguyên thủ của Bắc Triều Tiên, sau đó thay đổi thân phận, tiếp tục làm người.
Thậm chí để quân đội Bắc Triều Tiên không phát hiện ra manh mối từ các chi tiết nhỏ nhặt, những người này ăn cơm, nói chuyện, thậm chí hát quốc ca hàng ngày đều đổi thành kiểu Bắc Triều Tiên.
Không chỉ vậy, bọn hắn còn không được nhắc đến tên mình!
Dần dà ký ức trước kia đã trở nên xa xôi như chuyện kiếp trước, hiện giờ trong đầu Khang Nhân Xán chỉ biết mình là binh sĩ số A07. Lúc này, điều duy nhất bọn hắn biết là mình đã bị vứt bỏ, đã không còn ý nghĩa tồn tại.