"Khang Nhân Xán."
Một giọng nói trầm thấp trên boong tàu đánh thức một vài ký ức nằm sâu trong đầu Khang Nhân Xán.
"Rượu vang cao cấp, thịt bò ngon nhất, đây là món quà ta tặng các ngươi. Nhưng ngươi muốn lấy, có phải nên cảm ơn ta một câu?"
Tô Bình Nam nhìn binh sĩ đang bê đồ tiếp tế, cất giọng âm u nói. Hắn có trí nhớ kinh người, từ tướng mạo của đối phương, hắn lập tức nhớ ra mọi thông tin về người này trong tư liệu.
"Đây là những thứ chúng ta đáng được hưởng."
Khang Nhân Xán nhìn bóng người màu đen đứng trên mạn tàu, lạnh lùng đáp.
"Thế giới này rất tàn khốc."
Tô Bình Nam búng ngón tay, Đỗ Cửu bên cạnh lập tức châm xì gà rồi đặt vào tay nam nhân.
Trong gió đêm, Tô Bình Nam hút xì gà, chậm rãi cất lời: "Trước kia các ngươi là rác rưởi, là cặn bã của xã hội, là khối u ác tính, nhưng vẫn có giá trị lợi dụng. Mà các ngươi cũng cho rằng mình sẽ được cứu rỗi."
"Nhưng bây giờ thì sao? Ăn xác động vật thối rữa và chuột sống cho qua ngày đoạn tháng, thậm chí đến cái tên cũng chẳng có. Cuộc sống như vậy chính là sự cứu rỗi mà các ngươi muốn ư?"
Lời lẽ của nam nhân sắc bén như dao.
"Vì vậy bây giờ các ngươi vẫn là rác rưởi, là sự tồn tại không có ai ngó ngàng."
Tô Bình Nam chỉ vào cái hòm mà Khang Nhân Xán vẫn ôm chặt trong ngực: "Ta tặng cho các ngươi những thứ này là bởi vì chúng ta có rất nhiều điểm giống nhau. Chúng ta cũng không muốn làm quân cờ cho những kẻ nắm quyền kia, cũng muốn nắm giữ vận mệnh của mình."
"Bao lâu rồi ngươi không hút thuốc?"
Tô Bình Nam biết đạo lý chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy, hơn nữa hiện tại không phải là lúc ngả bài triệt để, vì vậy hắn chỉ ném điếu xì gà trong tay xuống và bỏ lại câu nói sau cùng: "Chúng ta sẽ gặp lại. Hãy nhớ ở quốc gia này, các ngươi đã không còn lý do tồn tại, mà trên thế giới rộng lớn này lại chẳng còn chỗ dung thân cho các ngươi. Ta là người duy nhất có thực lực và cũng sẵn lòng cứu rỗi các ngươi."
Khang Nhân Xán luống cuống đón lấy điếu xì gà, không để ý đến cái hòm bị hắn quăng đi nữa mà chỉ hét lên với bóng lưng đã ẩn vào bóng tối kia: "Ngươi là ai?"
"Rồi ngươi sẽ biết thôi."
Tô Bình Nam không quay đầu lại, chỉ tùy ý vẫy tay xem như tạm biệt.
"Tiến hành theo phương án thứ hai của chúng ta."
Khi đi vào khoang tàu, Tô Bình Nam liếc nhìn Thôi Kỷ Hiền cung kính đi theo phía sau rồi hờ hững cất lời: "Cảm xúc tuyệt vọng trong mắt những người này vẫn chưa đủ, bọn hắn vẫn còn ôm hi vọng cuối cùng với quốc gia. Dập tắt tia hi vọng cuối cùng của bọn hắn đi."
"Có đôi khi hoàn toàn dập tắt hi vọng mới là thời cơ tốt nhất để hành động."
Sắc mặt Thôi Kỷ Hiền chợt tái nhợt, môi mấp máy nhưng vẫn khom lưng.
…
"Không được!"
So với cuộc gặp lần trước, lần này Trung úy Thôi vốn cường tráng đã gầy đi một vòng. Dễ nhận thấy tình hình của chiến đội đặc công dạo gần đây và sự thiếu thốn vật chất trên đảo Silmi đã khiến nam nhân vẫn luôn có yêu cầu nghiêm khắc với thân phận quân nhân này chịu dằn vặt nội tâm.
Lúc này, Trung úy Thôi nổi gân xanh, hoàn toàn mất hết vẻ tao nhã trước mặt Thôi Kỷ Hiền trong mấy lần trước.
Hắn không ngờ rằng lần này chú ruột của mình đến đảo Silmi không mang đến tin vui mà hắn mong chờ, ngược lại còn muốn dùng kế giấu trời qua biển biến tài nguyên quý giá mà mình vất vả huấn luyện được thành công cụ bạo lực của tài phiệt.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió!
Đức hạnh của tập đoàn Kim Môn và mối bất hòa với tổ chức Tam Mộc dạo gần đây đã có tin tức lan truyền.
Mọi người không dám hỏi không có nghĩa là không biết!
Trung úy Thôi biết rõ nếu những quân nhân này rơi vào tay tập đoàn Kim Môn, thì trong thế giới ngầm cả nước sẽ không có ai là đối thủ của Kim Môn! Kết quả là tập đoàn dơ bẩn này sẽ càng trắng trợn thao đúng tất cả.
Đây là điều hắn không thể chấp nhận được.
"Ngươi không đồng ý thì các ngươi đều phải chết."
Lúc này Thôi Kỷ Hiền không còn vẻ khúm núm như lúc ở trước mặt Tô Bình Nam. Hắn cười gằn, giống như một con linh cẩu cắn xé con mồi: "Hiện giờ lãnh đạo cấp cao của quân đội đã vận dụng lực lượng xóa bỏ mã số quốc dân của những người này. Cuối cùng, bọn hắn sẽ bị định nghĩa là kẻ cấu kết với Bắc Triều Tiên."
"Bọn hắn không còn là rác rưởi cặn bã, bọn hắn là quân nhân ưu tú nhất cả nước."
Trung úy Thôi ngã ngồi trên ghế: "Chiến sĩ da ngựa bọc thây, không nên trở thành công cụ bạo lực của đám người các ngươi. Chuyện này vi phạm nguyên tắc trước giờ ta vẫn luôn tuân thủ."
"Nguyên tắc không đáng tiền."
Thôi Kỷ Hiền nói ra mục đích thật sự của hắn: "Nếu ngươi cho rằng ngươi là một quân nhân thuần túy, vậy ngươi có dám nói thật cho các cấp dưới của ngươi không?"
Trước giờ Tô Bình Nam không phải người lương thiện.
Hắn muốn khống chế hoàn toàn nhóm lính này chứ không phải giúp bọn hắn đón cuộc sống mới vì lòng nhân đạo hay lòng đồng cảm. Kim Môn đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng không có một phương án nào thật sự muốn giúp những người này bước ra khỏi tuyệt cảnh. Tất cả phương án chỉ hướng tới một điều: khống chế, khống chế hoàn toàn.
Tất nhiên một nam nhân vẫn luôn sống trong môi trường quân đội như Trung úy Thôi không phải là đối thủ của Thôi Kỷ Hiền gian xảo.
"Ngươi vẫn luôn lừa bọn hắn, nhóm chút hi vọng nhỏ nhoi cho những người này."
Thôi Kỷ Hiền nở nụ cười khinh bỉ: "So với sự yếu đuối và dối trá của ngươi, ít nhất ta còn có sự chân thành. Ta sẽ không để cho bọn hắn đến ngày bị thanh trừng vẫn cười ngu chào đón."
"Nếu thật sự nghĩ cho bọn hắn thì hãy cho bọn hắn chết được rõ ràng."
Thôi Kỷ Hiền tiếp tục dẫn dắt họ hàng dòng bên của mình. Thậm chí hắn còn nghiêm túc chào điều lệnh với đối phương: "Vì vinh quang của quân nhân ngươi. Nếu ngươi làm được, nể tình ta cũng từng là quân nhân, có lẽ ta sẽ thử giúp ngươi một lần."