Lời nói dối cao minh là chín thật một giả. Đúng là Thôi Kỷ Hiền từng đi lính, hơn nữa dáng vẻ nghiêm túc của hắn lúc này cũng có chút thiêng liêng, khiến cho Trung úy Thôi bất giác rơi vào bẫy của hắn.
Với cảm giác tự hào và lương tâm trỗi dậy, nam nhân trước giờ luôn tự hào về nghề quân nhân này rốt cuộc cũng gật đầu. Nhưng nam nhân đang kích động này hoàn toàn không chú ý tới lúc này niềm hi vọng cuối cùng của mình là Thôi Kỷ Hiền đã nhân lúc bắt tay lén dúi một tấm danh thiếp vào tay sĩ quan phụ tá của mình.
Sĩ quan phụ tá kinh ngạc, sau đó kích động gật đầu.
Tào trung sĩ đã đi theo Thôi Tại Hiền mấy chục năm, vẫn luôn làm văn chức rốt cuộc đã chờ được cơ hội của mình.
…
Ngoại trừ Tô Bình Nam, không có ai biết đêm nay có ý nghĩa như thế nào đối với Cẩm Tú. Tô Bình Nam chỉ quan sát trạng thái của tất cả quân nhân, sau đó không xuất hiện nữa. Thậm chí Trung úy Thôi không được gặp Tô Bình Nam một lần.
Đối với Tô Bình Nam mà nói, một nam nhân đã định trước sẽ trở thành vật hy sinh hoàn toàn không đáng để hắn quan tâm.
Vật hi sinh.
Nghĩa gốc của từ này vốn chỉ cống phẩm, súc vật dâng tặng cho thần linh lúc tế bái thời cổ đại. Tuy nhiên theo thời gian trôi qua, ý nghĩa của nó đã thay đổi, chỉ đối tượng bị hi sinh cho mục đích nào đó.
…
Trên đời này vĩnh viễn không thiếu kẻ điên.
Nếu nói Tô Bình Nam vì sự lớn mạnh của Cẩm Tú mà không từ thủ đoạn, thì Thôi Thái Mẫn ẩn núp trong thần miếu đã hoàn toàn đánh mất mọi phẩm chất nên có ở một con người.
Trong nhà thờ âm u ẩm ướt ở vùng ngoại thành Incheon, ngoại trừ ánh nến chập chờn ra, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nín thở khiến bầu không khí ngưng đọng như biến thành thực chất.
Mười mấy nam nhân mặc vest đi giày da và Phác nữ sĩ đều thành kính quỳ dưới chân Thôi Thái Mẫn, biểu cảm vừa quỷ dị vừa thần thánh. Nếu không có ai biết thân phận của những người này, thì e là sẽ lập tức cho rằng những người này đều là kẻ điên hết thuốc chữa.
Nhưng hiện thực lạ lùng như vậy đấy.
Thân phận thật sự của bọn hắn là bốn nghị sĩ quyền cao chức trọng, ba lãnh đạo cao cấp trong Nhà Xanh, còn có hai người phụ trách bộ Cảnh sát biển và một tỉ phú. Nói cách khác, những người này là kiến trúc thượng tầng chính hiệu của xứ sở kim chi, tuyệt đối là tinh anh trong mắt người bình thường, là người lãnh đạo đất nước này tiến bộ. Vì vậy, không ai ngờ rằng nguyên nhân những người này tập trung lại một chỗ chỉ có một.
Phục sinh ông chủ Phác!
Phục sinh một kiêu hùng từng thống trị xứ sở kim chi hai mươi sáu năm, ba lần đảm nhiệm chức vị tổng thống, nhưng cuối cùng lại chết dưới họng súng của thân tín!
Người chết sống lại?
Bất kỳ ai có thường thức đều không tin chuyện này, nhưng các đại nhân vật này lại tin tưởng không chút nghi ngờ. Từ chi tiết này có thể nhìn ra Thôi Thái Mẫn đùa giỡn và khống chế lòng người đã đạt đến trình độ khiến người ta ớn lạnh trong lòng.
"Ta đã nghe thấy tiếng cười của người bạn cũ trên thiên đường. Hắn nói với ta chỉ cần chúng ta làm thật hoàn mỹ thì không bao lâu nữa, bạn cũ sẽ lại xuất hiện một lần nữa trên thế giới dơ bẩn này!"
Thôi Thái Mẫn mặc áo lễ linh mục màu trắng, giơ hai tay lên cao tựa như ôm lấy toàn bộ bóng tối, chậm rãi cất lời: "Hắn hứa sẽ lãnh đạo chúng ta một lần nữa, lãnh đạo quốc gia này đi tới huy hoàng chân chính."
Tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, gò má nóng bừng áp sát mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, như thể chỉ có làm vậy mới biểu đạt được sự kính trọng và cuồng nhiệt của bọn hắn đối với Thôi Thái Mẫn, đối với sự tái sinh của ông chủ Phác.
"Chọn người thế nào rồi?"
Thôi Thái Mẫn cụp mắt nhìn những người bên dưới, giọng điệu bình tĩnh.
"Chuyến du lịch tốt nghiệp của trường trung học Thiên Nhân vốn được quyết định vào hai mươi ngày trước nhưng đã bị ta lấy lý do chính đáng hoãn lại. Lần này người tham dự đều là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, rất phù hợp với điều kiện. Hơn nữa, số lượng cũng đạt yêu cầu của ngài là ba trăm người."
Một nam nhân trung niên hơi hói đầu, bụng phệ quỳ rạp dưới đất lập tức nhổm dậy, cung kính trả lời: "Ta đã điều tra lai lịch của những học sinh này, trường cấp ba công lập bình thường mà thôi, không có những vấn đề khác."
Thôi Thái Mẫn gật đầu hài lòng, sau đó nhìn một nam nhân mặc vest đen khác ở trong góc: "Đã chuẩn bị tàu xong chưa? Thuyền trưởng nhất định phải phù hợp điều kiện."
Chủ tịch của tập đoàn Truyền Thế tên Du Bính Ngạn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của lão nhân sáu mươi tuổi này đong đầy cuồng nhiệt không kém gì bất cứ người trẻ tuổi nào có mặt ở đây: "Một năm trước ta đã đổi tên tàu thành tàu Thế Việt, thuyền trưởng là Lý Tuấn Tích, người trung thành và cuồng nhiệt nhất trong giáo hội. Nhưng vấn đề duy nhất là hiện tại hắn chỉ là một sĩ quan hải quân cấp hai, không phù hợp điều kiện ra khơi. Ta sợ tương lai khâu này..."
"Ngày mai ta sẽ thúc đẩy một điều lệ hải vận tạm thời."
Phác nữ sĩ vẫn im lặng nãy giờ bỗng xen lời: "Trong tình huống đặc biệt, sĩ quan hải quân cấp hai được cho phép xuất cảng đảm nhiệm chức vụ thuyền trưởng.
"Theo dự báo thời tiết trên biển trong mấy ngày nay, ngày mà chúng ta quyết định sẽ có sương mù dày đặc, phía hải vụ có cho phép xuất cảng hay không cũng là một vấn đề cần cân nhắc."
Người phụ trách hải vận bổ sung thêm các vấn đề chi tiết cần giải quyết.
"Ta sẽ giải quyết vấn đề này."
Một con chiên khác đứng dậy, ánh mắt âm u khiến hắn trông như ác quỷ trong địa ngục.
"Lễ tế nhất định phải thành công, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta."
Ánh mắt Thôi Thái Mẫn dần trở nên điên cuồng: "Lần này là cơ hội duy nhất để chúng ta nghênh đón một tương lai bất tử."
Lễ tế!
Còn là tế người sống!
Đây là tất cả nhưng gì các tinh anh đỉnh cấp và nhân vật lớn của xứ sở kim chi này muốn làm! Mà chuyện này lại xảy ra ở thế kỷ hai mươi mốt! Ở quốc gia có tâm lý bất ổn này, người bình thường chỉ là chó lợn!