Khoảng thời gian trước khi tội ác xảy ra luôn im ắng.
Một tiếng sau, cửa nhà thờ mở ra, từng chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Không có ai biết những người này đã quyết định kết cục của hơn ba trăm mạng người vì một mục tiêu điên cuồng và hoang đường.
Mức độ coi thường sinh mạng của những người này, ngay cả những người hung ác trong giang hồ như Cẩm Tú cũng phải chịu thua!
Để bảo đảm tính tinh khiết của linh hồn tế phẩm, những người này nhắm tới mục tiêu là những đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, cuộc sống còn chưa bắt đầu.
So với giang hồ dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra thì tàn nhẫn hơn gấp trăm lần!
Sau khi trong nhà thờ rộng lớn chỉ còn lại Thôi Thái Mẫn và Phác nữ sĩ, vẻ mặt hai người chuyển từ nghiêm túc sang thả lỏng.
"Sau khi ba ta trở về, hắn sẽ kiêu ngạo về ta chứ?"
Phác nữ sĩ có hình tượng nữ cường nhân khôn ngoan tài giỏi trước mặt người khác, lúc này gương mặt lại ngây thơ như một cô bé cố gắng giành được sự công nhận trước mặt trưởng bối. Thôi Thái Mẫn nhẹ nhàng xoa đầu Phác nữ sĩ như xoa đầu một con chó nghe lời: "Chúng ta làm vẫn chưa đủ. Năm xưa ba ngươi luôn có khúc mắc với sự quật khởi của tài phiệt, hắn từng nói bởi vì lý do tài nguyên nên không thể không dựa vào tài phiệt để phát triển đất nước. Nhưng thật ra ta biết hắn muốn thu hồi một bộ phận tài nguyên về quốc hữu, chỉ có như vậy, xứ sở kim chi chúng ta mới có thể tập hợp lực lượng làm việc lớn, mới có thể thật sự quật khởi."
Không thể không thừa nhận Thôi Thái Mẫn rất giỏi trong lĩnh vực thao túng lòng người.
Hắn đã tìm hiểu kỹ các phát ngôn và quan điểm chính trị của ông chủ Phác, những lời này lọt vào tai Phác nữ sĩ hệt như ba đang dạy dỗ bên cạnh.
"Ý ngài là?"
Phác nữ sĩ ngẩng đầu lên.
"Tập đoàn Kim Môn."
Thôi Thái Mẫn không hề che giấu mục đích của mình: "Chúng ta phải thâu tóm tài phiệt mới nổi này làm món quà chào đón ba ngươi trở về."
"Tập đoàn này có căn cơ sâu, bọn hắn có thể thâu tóm nhiều tài sản như vậy và vượt qua giai cấp không phải ngẫu nhiên."
Dù quyền cao chức trọng cỡ nào, Phác nữ sĩ cũng chỉ là nữ nhân.
Nhất là ở trước mặt Thôi Thái Mẫn giống như người ba, Phác nữ sĩ càng không che giấu sự yếu đuối của mình, cho nên nữ nhân thẳng thắn nói ra nỗi lo lắng của mình: "Đằng sau Tập đoàn Kim Môn có bóng dáng của tư bản Phố Wall, có Thôi gia Khánh Châu, hơn nữa còn có căn cơ rất sâu trong hệ thống giám sát."
"Con đường chân lý nhất định sẽ đầy rẫy chông gai."
Thôi Thái Mẫn lắc đầu: "Tập đoàn Kim Môn là lựa chọn tốt nhất của chúng ta. So với các tài phiệt lớn đã thành hình như Lotte, Samsung... tập đoàn Kim Môn là lựa chọn tốt nhất."
"Bọn hắn vẫn chưa tẩy sạch, tội ác vẫn còn."
Hiển nhiên Thôi Thái Mẫn đã suy tính kỹ càng: "Quan hệ giữa bọn hắn và các nhân vật quan trọng vẫn chưa đến mức độ có vinh cùng vinh. Những người này rất thông minh, cũng vui lòng hưởng chung lợi ích với người khác. Nếu cho bọn hắn thêm vài năm, đến lúc đó mới thật sự không có bất cứ cơ hội nào."
"Con à, chủ nghĩa chính phủ lớn mà ba ngươi khát khao mong ước cần phải mạo hiểm, chúng ta cũng cần gánh vác trách nhiệm."
Thôi Thái Mẫn nhận thấy Phác nữ sĩ do dự, cho nên tiếp tục tung ra đòn sát thủ cuối cùng: "Ba ngươi làm việc trong giới chính trị hơn hai mươi năm, có không ít môn sinh vẫn nhớ tình xưa, đây là lợi thế của chúng ta."
Sắc mặt Phác nữ sĩ trở nên lạnh lùng.
"Được, ta sẽ cho người của Cục Thương mại tiến hành bố trí."
Ánh mắt hai người giao nhau.
"Vì vinh quang của Phác tiên sinh."
Thôi Thái Mẫn giơ tay hét lên.
"Vì vinh quang của ba!"
Phác nữ sĩ lẩm bẩm.
…
Thời gian sẽ không dừng lại vì bất cứ chuyện gì.
Khi bầu trời xuất hiện mây trắng, Đinh Minh được hai thuộc hạ mặt mày tiều tụy tựa như một đêm già đi mười tuổi hộ tống về đến Thẩm thành, về đến đại bản doanh của Giá Thế Đường có thế lực thâm hậu nhất này.
Trụ sở chính của Giá Thế Đường là khu nghỉ dưỡng của Trương Ức Khổ - người đứng đầu Giá Thế Đường.
Khu nghỉ dưỡng Nam Kha Nhất Mộng này được trang hoàng cực kỳ xa hoa, bởi vì hàng năm nơi này nhận thầu tổ chức các bữa tiệc hoa khôi của miền Bắc. Bất kể là kiến trúc cẩm thạch hay là đồ đạc gỗ lim tơ vàng trang nhã có thể nhìn thấy ở bất cứ nơi đâu trong nhà đều phô bày hai chữ xa hoa.
Khi bước vào cửa phòng tiếp tân của khu nghỉ dưỡng, dưới chân là thảm lông dê tốt nhất xuất xứ từ Apennine, trên đầu là đèn treo thủy tinh rất to màu vàng mang lại cảm giác cực kỳ áp lực. Ngoài ra, trên tường còn treo các bức tranh nổi tiếng của Đường Bá Hổ. Tất cả khiến người ta kinh ngạc há hốc mồm, sau đó tâm phục khẩu phục khen một câu: đủ lộng lẫy!
Nhưng ngày hôm nay, vẻ đẹp xa hoa được tỉ mỉ thiết kế này lại bị vết máu nhỏ ròng ròng trên người Đinh Minh phá hoại.
"Sảo Nhi tỷ, ngươi vất vả rồi."
Mặc dù Trương Ức Khổ tràn đầy hơi thở của thập niên sáu mươi, nhưng nam nhân bốn mươi tuổi này lại có ngoại hình khiến rất nhiều nam nhân hâm mộ. Bất kể là sườn mặt tựa dao khắc hay là đôi mày kiếm kia đều phô bày vừa đủ hormone nam tính của hắn.
Nam nhân nhìn vết thương trên người Đinh Minh, rõ ràng là đối phương đã cố ý làm rách ra trước khi vào cửa. Hắn nở nụ cười ẩn ý.
"Báo thù! Báo thù!"
Đinh Minh với sắc mặt tái nhợt cố giãy dụa nhổm dậy trên trên cáng cứu thương, nhưng cơn đau trên người khiến hắn thở hổn hển ngã xuống.
"Bảy nhát dao, vậy mà nội tạng không việc gì. Đây là phong cách làm việc của cao thủ."
Trương Ức Khổ đi tới trước mặt Đinh Minh, thong dong vỗ vai hắn: "Đối phương không muốn lấy mạng ngươi, vả lại ngươi không cần giả vờ trước mặt ta như vậy đâu."
Đinh Minh bị vạch trần thì cắn môi, ánh mắt có đôi phần sợ hãi.
Hổ mặt cười.
Đây là đánh giá của mọi người về Trương Ức Khổ - người đứng đầu Giá Thế Đường.
Nhưng chỉ có thành viên nòng cốt trong Giá Thế Đường mới biết sự đáng sợ của Trương Ức Khổ.
"Miệng rắn lục, đuôi ong vàng, cả hai đều độc, nhưng độc nhất là lòng dạ Ức Khổ."
Đây là Trương Ức Khổ.
Trầm Ngư đứng đầu tứ đại mỹ nhân Giá Thế Đường có một gương mặt đủ hấp dẫn nữ nhân, cũng có một trái tim còn ác độc hơn nữ nhân.
Tây Thi Ức Khổ!