Kiệt thúc hiểu ý của thuộc hạ đã đi theo mình gần hai mươi năm này.
Nhưng hắn vẫn lắc đầu.
Lần này tai bay vạ gió, người hắn phải đối mặt không phải lưu manh côn đồ hay tên nhà quê không có chỗ dựa chỉ có sự bưu hãn.
Giá Thế Đường, Cẩm Tú.
Hai nhân vật lớn này không có một ai dễ chọc.
Bất kể vũ lực hay thế lực đáng sợ, một tài xế gần năm mươi tuổi không thể lay động được. Trước mặt hai con thú khổng lồ này, nếu hắn lộ ra bất kỳ sự uy hiếp nào, kết quả duy nhất là bị nghiền nát thành tro.
"Chuyện lần này ngươi không quản được, ta cũng không quản được."
Kiệt thúc thở thật dài.
…
Thấy mầm biết cây.
Sản phẩm chăm sóc sức khỏe của Cẩm Tú bán rất chạy ở ba tỉnh phương Bắc, ai ai cũng biết khẩu hiệu quảng cáo Sinh Mệnh số 1 là món quà cho sức khỏe gì đó.
Mọi người đều biết sản phẩm chăm sóc sức khỏe là món lợi kếch xù.
Nhưng có rất ít người biết từ cuối thập niên 90 đến đầu thế kỷ 21, trong thời kỳ này thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe vô cùng loạn, có thể nói là nhìn thấy mà giật mình. Chiếm được thị trường một nửa là nhờ tuyên truyền và sản phẩm, nửa còn lại là dựa vào đánh!
Không nhầm đâu, là đánh đấy!
Người bình thường chỉ nhìn thấy các tờ rơi áp phích quảng cáo xuất hiện ở các nơi bắt mắt trên đường, nhưng bọn hắn rất ít chú ý tới những quảng cáo này thay đổi rất nhanh, lại càng không chú ý tới các cuộc chém giết đằng sau những quảng cáo này.
Một một tấm áp phích quảng cáo được thay thế là kết quả của vô số người trẻ tuổi chảy máu, gãy tay gãy chân. Người bình thường lại càng không chú ý đến nhân viên tiêu thụ mặc blouse trắng, mặt mày tươi cười, nhưng sau lưng lại cài cờ lê và rìu có thể gọi là hung khí!
Hiển nhiên tập đoàn Cẩm Tú rất quen thuộc các chiêu trò này.
Bọn hắn không muốn đấu một mất một còn với tam giáo cửu lưu nơi đây, cho nên vừa tiến vào thị trường đã tìm đến Kiệt thúc đức cao vọng trọng và ngọn núi kia.
Ngọn núi kia là người trong giới văn nghệ, bởi vì quan hệ buôn than đá ở Tấn Tây nên đồng ý rất thoải mái, thậm chí còn bảo mấy đồ đệ trong lĩnh vực Nhị Nhân Chuyển của mình đi cổ động. Chỗ Kiệt thúc, Cẩm Tú chia cho 5% cổ phần.
Đến bây giờ Kiệt thúc vẫn còn nhớ câu nói của Trương Kiến Ninh - người tổng phụ trách ba tỉnh phía Bắc của Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú.
Đối phương tới một mình, thái độ đúng mực, bình tĩnh lịch sự.
"Cẩm Tú tới đây để kiếm tiền chứ không phải để đánh nhau ngươi chết ta sống. Cho nên Kiệt thúc có thể nhận món quà này, và cũng nên nhận."
Trương Kiến Ninh rất nghiêm túc đặt bản hợp đồng chia cổ phần trước mặt Kiệt thúc, sau đó bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý: "Tô tổng chúng ta luôn kính nể anh hùng hào kiệt ở ba tỉnh phía Bắc, nhưng không muốn gây chuyện không có nghĩa là sợ phiền phức. Hơn nữa, Kiệt thúc là lão nhân Thanh bang lại càng tuân thủ quy củ và biết lý lẽ, cho nên chúng ta mới làm phiền Kiệt thúc mở đường cho Cẩm Tú tiến vào ba tỉnh miền Bắc, giữ thể diện."
Đối phương không nói gì khác, thậm chí rất nể mặt Kiệt thúc.
Nhưng Kiệt thúc là lão giang hồ sao lại không hiểu chứ?
Lấy tiền thì nhất định phải làm việc.
Phải tuân thủ quy củ.
Nói thật lòng, Kiệt thúc có thể sừng sững không đổ trên giang hồ bao nhiêu năm nay tất nhiên không phải là hạng người lương thiện. Lúc đó hắn cư xử rất khách sáo, nhưng trong lòng hơi bất mãn, vì vậy không hẳn là không có một vài ý nghĩ khác.
Ví dụ như tìm người gây rối rồi nhờ vả quan hệ trong giới chính trị làm khó dễ đối phương.
Đến lúc đó, mình đứng ra giải quyết chẳng những có thể lấy lòng hai bên, mà có lẽ còn được chia thêm chút lợi nhuận. Dù sao Kiệt thúc cũng để ý, cũng thèm muốn lợi nhuận kếch xù trong đó.
Nhưng một tuần sau, khi vừa mới lên kế hoạch xong, hắn đã thay đổi suy nghĩ.
Bởi vì vào ngày thứ tư gia nhập thị trường, Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú đã nổi xung đột với người của xưởng sản xuất chui sản phẩm chăm sóc sức khỏe đến từ Vu thành.
Sáu người tàn phế, bốn người mất tích.
Đây chỉ là sự hung ác và bưu hãn mà đối phương thể hiện ra. Điều thật sự khiến Kiệt thúc ớn lạnh, lặng lẽ rút quân là đối phương hiển nhiên đã khơi thông quan hệ trong giới chính trị, vụ việc đánh nhau nghiêm trọng như vậy mà kết quả xử lý lại là tạm giam nửa tháng!
Người Vu thành không phải hạng hiền lành.
Sự việc bắt đầu lên men…
…
Hạ quốc lãnh thổ rộng lớn, dân tộc rất nhiều.
Điều này cũng dẫn đến sự khác biệt rất lớn giữa miền Bắc và miền Nam, mặc dù mọi người đều là người Hạ da vàng mắt đen, nhưng bất luận là nhận thức hay là lý tưởng làm việc lại hoàn toàn khác nhau.
Lấy người Vu thành làm ví dụ.
Những người lùn này có nước da ngăm đen, thân hình gầy gò, giọng nói nhanh đến mức đến người miền Bắc cảm thấy bọn hắn như đang đọc thiên thư. Làm cho người ta có cảm giác bọn hắn có vẻ rất thông minh có năng lực, chứ không phải là những kẻ hung dữ tàn ác.
Vì vậy mới nói vẻ bề ngoài rất dễ đánh lừa kẻ khác.
Từ việc bán sổ số đường phố, cho đến các ngành sản phẩm chăm sóc sức khỏe, ở đâu cũng có bóng dáng của bọn hắn. Sự hoang dã của người miền Nam mạnh hơn nhiều so với vẻ cao lớn cường tráng hung hãn của người miền Bắc.
Thậm chí khi đối mặt với vấn đề lợi ích, người miền Nam cũng đoàn kết hơn nhiều so với người miền Bắc.
Hai ngành này đều là những ngành có lợi nhuận cực lớn, việc có thể đặt chân vào ngành này đã thể hiện rõ sức mạnh của bọn hắn.
Muốn có được chỗ đứng vững chắc và tiếp tục phát triển lớn mạnh, thì phải có thứ mà khiến tất cả kẻ khác phải khiếp sợ.
Người Vu thành không cầu thần cũng không thờ phật, thần chú của bọn hắn chỉ có một câu.
Sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn shit.
Nếu thực sự gặp phải rắc rối, bọn hắn sẽ dùng dao cạo sắc bén trong tay để nói cho đối phương biết thế nào là chó không sủa biết cắn người, vẻ ngoài hiền lành nhưng dám giết người.