Hai phút sau, Kiệt thúc đọc xong hồ sơ chợt thở dài, gương mặt vốn đã già nua thoắt cái biến thành màu xanh mét.
"Giao ra phái Bát Căn cũng được thôi, nhưng tòa nhà kia không đủ."
Giữa tương lai của con trai và giữ quy củ, cuối cùng Kiệt thúc lựa chọn vế trước: "Đây là tinh hỏa cuối cùng của Thanh bang. Ta muốn đưa con trai nhỏ của ta ra nước ngoài, ta biết Giá Thế Đường các ngươi có mạng lưới quan hệ ở đảo Mỹ Lệ. Ta sợ sau khi ta khuất núi, cả hai đứa nó đều chết ngoài ý muốn trên đường."
"Được."
Trương Ức Khổ khôi phục thần thái tao nhã.
"Vấn đề cuối cùng, vì sao nhất định phải là phái Bát Căn?"
Kiệt thúc nhìn Trương Ức Khổ, giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ.
"Đỗ Cửu Tứ Hải, Hồ Điệp Tấn Tây."
Sau một hồi suy nghĩ, Trương Ức Khổ thật sự nói ra đáp án: "Còn có ba vị phật của Hải Đông Thanh. Những người này đều bị Tiểu Hồng Bào thu phục, có thể nói ta không nhìn thấu Tô Bình Nam, ta không nắm chắc."
"Giang hồ thật sự rất bất đắc dĩ."
Trương Ức Khổ nâng ly, uống một hơi cạn sạch: "Ta bắt buộc phải đánh, không thể không đánh. Nhưng phải đánh sao cho đẹp, nhất định phải thắng trong một trận. Vì vậy, ta phải lấy được thanh đao sắc bén nhất của Thanh bang các ngươi thì mới nắm chắc đánh với Tô Bình Nam một trận."
"Giang hồ là của các ngươi."
Kiệt thúc run rẩy đứng dậy, đặt một chiếc nhẫn màu bạc cổ lên bàn: "Mang nó đến nhà máy số 4 Thường Sơn. Hiện giờ phái Bát Căn còn bảy người sống. Nhất định phải nhớ kỹ lời hứa của ngươi."
"Yên tâm."
Trương Ức Khổ vươn tay cầm chiếc nhẫn lên, chậm rãi đeo vào ngón áp út của mình, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Bạn bè trên giang hồ đều nói Tây Thi rất độc ác, nhưng không có một ai nói Tây Thi thất hứa."
"Lão gia tử thượng lộ bình an."
Huynh đệ Trương gia nổi tiếng khắp Thẩm thành, thậm chí là khắp ba tỉnh phía Bắc đều dìu Kiệt thúc ra ngoài Tử Khí Các. Khi lão đầu tử lên xe, hai huynh đệ còn khom lưng trước lão gia tử trước cái nhìn trừng trừng của mọi người.
Đáng tiếc giang hồ đã không còn là giang hồ ngày xưa.
Dân giang hồ thời nay chỉ biết đến lợi ích, từ lâu đã chẳng còn quy củ gì, vì vậy bọn hắn không hiểu được tại sao huynh đệ Trương gia như mặt trời ban trưa lại cung kính với một lão đầu tử đã hết thời như thế.
…
"Là từ biệt."
Tô Bình Nam ở xứ sở kim chi xa xôi nghe Lục Viễn báo cáo tiến triển của sự việc đã nói ra nguyên nhân chân chính.
"Giá Thế Đường nói lời từ biệt Thanh bang, cũng là từ biệt giang hồ trong quá khứ."
Giọng điệu của nam nhân vẫn bình tĩnh.
"Từ lâu đã nghe nói Tây Thi Điêu Thuyền của Giá Thế Đường ở ba tỉnh miền Bắc được ca ngợi là hổ hét rồng gầm, thú vị đấy!"
Tô Bình Nam cúp máy.
…
Bất kể là Trương Ức Khổ hay là Kiệt thúc, bọn hắn đều đoán sai một việc.
Đó là bọn hắn nhìn tập đoàn Cẩm Tú hoặc có thể nói là Tô Bình Nam bằng ánh mắt cố hữu của giang hồ.
Đương nhiên điều này cũng khó trách.
Dù sao trước khi Tiểu Hồng Bào xuất hiện, các kiêu hùng cường hào trong giang hồ nhiều như cá diếc sang sông, nhưng không có một ai chơi như tập đoàn Cẩm Tú.
Vì vậy, một người cẩn thận như Trương Ức Khổ lại gióng trống khua chiêng mở tiệc chiêu đãi Kiệt thúc, hoàn toàn không nghĩ đến nhất cử nhất động của mình đều lọt vào tầm mắt tập đoàn Cẩm Tú.
Khi quyết định nhúng tay vào chuyện tám nghìn cô gái xuống Giang Nam, Tô Bình Nam đã dặn dò Lục Viễn một câu.
"Hai huynh đệ Ức Khổ, Tư Điềm của Giá Thế Đường rất khó đối phó, phải thật cẩn thận, phải tìm hiểu mọi thứ về đối phương."
Lục Viễn luôn chấp hành lời dặn dò của Tô Bình Nam.
Vì vậy, thậm chí hắn còn mời Mộ Dung Thanh Thanh ra tay.
Trong lúc không ai biết, các thành viên nòng cốt của Hải Đông Thanh khi xưa đã tụ họp ở Thẩm thành.
…
Có lẽ là do ý trời, khi thế lực đã từng phong vân trên giang hồ kết thúc, nó muốn phát ra ánh sáng rực rỡ nhất.
Kiệt thúc ngồi trên một chiếc xe Crown.
Thời này xe Crown là xe sang chính hiệu, nhất là logo trước xe, ngầu không kém gì các hãng xe hàng đầu sau này như Mercedes-Benz, BMW.
"A Nhạc, ngươi theo ta bao lâu rồi?"
Sau khi xe rời khỏi Tử Khí Các, mọi ánh mắt chú ý đã biến mất, Kiệt thúc ngồi ở hàng ghế sau bỗng nhỏ giọng hỏi tài xế đang nhìn mình.
"Gần hai mươi năm rồi."
Cảnh Nhạc suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
"Phải ha, ta còn mua nhà cho ngươi cưới vợ."
Kiệt thúc vừa cười vừa nói: "Ta vẫn cho là ngươi có thể lái xe cho ta đến ngày ta chết, đáng tiếc trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn. Bắt đầu từ ngày mai ngươi không cần đi làm nữa, đưa vợ con ngươi về quê đi. Chẳng phải ngươi vẫn nói là đợi ngươi không làm việc nổi nữa sẽ về quê dưỡng lão sao? Tuổi này là vừa lúc. Hơn năm mươi tuổi vẫn có thể chăm sóc ba mẹ già."
Tài xế kinh ngạc quay đầu nhìn, Kiệt thúc xua tay nói: "Ngươi không làm sai gì cả. Ta già rồi, lá rụng về cội thì nên về quê thôi. Dạo này ta thường hay mơ thấy cảnh hồi bé bà nội gọi ta đi ăn kẹo mạch nha."
"À phải rồi, lúc đi ngươi hãy cầm theo ít tiền. Không phải ta không cho nhiều, mà quá nhiều tiền là tai họa."
Giọng nói của Kiệt thúc hơi cô đơn: "Nếu một ngày nào đó ta mất, ngươi không cần đến, ngày lễ ngày tết đốt cho ta ít tiền là được."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Xe đã chạy đến cổng nhà Kiệt thúc, tài xế Cảnh Nhạc dừng xe, không rời đi ngay như mọi khi mà đứng trước mặt Kiệt thúc, nghiêm túc nói: "Nếu ngài cần ta làm gì thì xin ngài hãy dặn dò ta."
Thấy Kiệt thúc chỉ lắc đầu, trên gương mặt già nua đầy vết nhăn của Cảnh Nhạc lóe lên vẻ hung ác: "Kiệt thúc đừng quên hồi xưa ta đã chỉnh chết rất nhiều thằng mất dạy bắt nạt ta, ngài đã cho ta một cái mạng..."