"Ngươi nói ra chứng tỏ có thể thương lượng..."
Kiệt thúc không hề tỏ ra hoảng loạn, ngược lại còn mỉm cười châm chọc đối phương: "Xưa nay vẫn nghe nói Tây Thi rất độc, ngươi dìm chuyện này một năm, kiên nhẫn thật đấy."
"Nhưng lão già này muốn người không có người, đoán chừng chẳng lọt vào mắt Giá Thế Đường."
Kiệt thúc đưa ra điều kiện: "Một triệu, xem như ta mời Bảo Thoa tỷ uống trà và bồi thường, ngươi phải giao ra mấy thứ kia."
Kiệt thúc dừng lại giây lát rồi bổ sung thêm một điều kiện: "Ta biết ngươi rất e ngại sự hung ác của Cẩm Tú, nhưng chắc hẳn ngươi cũng biết sản phẩm chăm sóc sức khỏe của Cẩm Tú tiến vào ba tỉnh Đông Bắc thông qua con đường của ta, cho nên ta có thể dắt mối cho ngươi và Hồ Điệp ngồi xuống bàn bạc."
Lão đầu tử xòe hai tay ra, giọng điệu rất chân thành: "Tiểu Hồng Bào ít ra mặt, Hồ Điệp Lục Viễn đã là năng lực cực hạn của ta rồi. Về phần các ngươi có thể bàn bạc đến mức độ nào, ta không thể đảm bảo."
"Tại sao phải bàn bạc?"
Trương Ức Khổ híp mắt: "Đúng là ngươi già rồi. Cẩm Tú gây ra động tĩnh lớn như vậy chứng tỏ không thể thương lượng. Ta không ngây thơ như vậy, cũng tuyệt đối không làm mất mặt Giá Thế Đường. Ta muốn đánh!"
"Đánh?"
Kiệt thúc cười gượng: "Vậy ngươi tìm ta cũng vô dụng. Ngoài chút thể diện ra, lão già này còn làm được gì?"
"Ngươi làm được rất nhiều đấy."
Trương Ức Khổ nhìn Kiệt thúc đăm đăm, gằn ra từng chữ: "Hai mươi năm tự do của con trai ngươi cộng thêm tòa nhà kia, ta muốn đổi phái Bát Căn của Thanh bang."
Rắc!
Từ lúc buổi tiệc bắt đầu, Kiệt thúc luôn tỏ ra bình tĩnh. Nhưng bây giờ hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa, ly rượu thủy tinh trong tay rơi xuống đất, rượu văng tung tóe cùng với tiếng thủy tinh vỡ lanh lảnh đã xé rách tất cả ngụy trang giữa hai người!
"Ngươi cũng biết phái Bát Căn?"
Vẻ mặt Kiệt thúc rất đặc sắc, có sự kinh ngạc xen lẫn khó tin, dường như hắn không tin Trương Ức Khổ biết chuyện này.
"Ta không phải Lưu lão nhị, lịch sử của Giá Thế Đường không hề ngắn hơn Thanh bang. Ta đã nghe nhiều về sự huy hoàng của phái Bát Căn."
Tây Thi Trương Ức Khổ đưa ra câu trả lời: "Vương Á Tiều, vị vua sát thủ năm xưa, lão đại của bang Phủ Đầu tung hoành Thượng Hải từng uy hiếp ông chủ Đỗ, chẳng phải sau này phái Bát Căn đã ra mặt đánh một trận sao?"
"Ngô Tứ Bảo oai phong lẫm liệt ở số 7 chẳng phải cũng xuất thân từ phái Bát Căn sao?"
Trương Ức Khổ rót đầy ly rượu cho Kiệt thúc, nở nụ cười sâu xa: "Ta biết nhiều hơn ngươi tưởng đấy."
"Kiệt thúc, ngươi già rồi, sắp lú lẫn rồi."
Trương Ức Khổ nhỏ hơn Kiệt thúc hơn ba mươi tuổi tuổi, nhưng lúc này hắn lại giống một trưởng giả hơn: "Thời đại thay đổi ngày càng nhanh chóng, cho nên có giữ gìn một số quy củ cũ cũng chẳng còn tác dụng gì, dù sao cũng phải suy nghĩ cho con cái chứ."
"Giá Thế Đường cũng có Lạc Nhạn Tu Hoa chuyên xử lý mấy chuyện dơ bẩn mà, sao ngươi không để cho bọn hắn ra tay?"
Biểu cảm trên gương mặt Kiệt thúc để lộ sự đấu tranh tâm lý: "Tiểu Hồng Bào làm việc thích làm đến cùng, rất khó chơi. Vả lại, đến giờ Thanh bang không còn nhiều thứ, ta không muốn nó đứt đoạn trong tay ta."
"Thanh bang, Hồng Môn, Bào Ca hội."
Hiển nhiên Trương Ức Khổ rất am hiểu nghệ thuật giao tiếp. Hắn biết bây giờ chỉ thiếu một bước cuối cùng: "Vào thời kỳ cường thịnh nhất, Thanh bang đứng thứ nhất, thậm chí danh tiếng của Đỗ tiên sinh còn lấn át Tư Đồ đại ca của Hồng Môn. Nhưng hiện giờ ra sao?"
"Hồng Kông Đài Loan, châu Âu châu Mỹ."
"Hồng Môn mọc lên như nấm trên toàn bộ thế giới, thậm chí còn trở thành di sản văn hóa gì đó."
"Nhưng Thanh bang thì sao?"
Nụ cười của Trương Ức Khổ tràn đầy khinh bỉ: "Hiện tại thứ duy nhất có thể khoe ra là phái Bát Căn thần bí nhất. Qua vài năm nữa, một khi Kiệt thúc ngài cưỡi hạc về tây, ngươi nói xem còn có Thanh bang không? Đến cuối cùng, chẳng phải những người trong phái Bát Căn ấy sẽ giữ gìn quy củ, nghèo rớt mùng tơi, sau đó biến mất trong dòng sông lịch sử sao?"
"Xã hội này luôn thay đổi, bán mạng chưa chắc có thể dài lâu. Nhưng bán thịt sẽ phồn vinh hưng thịnh."
"Ngươi rất hiểu phái Bát Căn, nhưng từ lâu những người đó đã không còn."
Kiệt thúc nói: "Ngươi nói rất đúng, từ lâu Thanh bang đã không còn phù hợp với thời đại này nữa, vì vậy mười mấy năm trước bọn hắn đã giải tán rồi. Theo tin tức mà ta biết, cuối cùng có một số người theo Sở Giang Hà đi Nga, chắc là đã chết nơi đất khách quê người rồi."
"Sự kiên nhẫn của ta có hạn."
Trương Ức Khổ không cười nữa, nét mặt trở nên lạnh lùng: "Bốn năm trước, mấy tên ngu ngốc ở trung tâm giải trí và con trai của ngươi đánh nhau sống mái, kết quả là Hắc Tử cầm đầu và Ba ca đột nhiên mất tích. Đừng nói với ta đứa con trai chỉ biết chơi bời tán gái của ngươi còn có thủ đoạn này. Cũng đừng nói là bảy năm trước ngươi chuyển than đến Thanh Hải, nguyên nhân hán tử Hồi tộc xách trường đao kia phục tùng là vì ngươi cmn lấy đức thu phục người." Kiệt thúc vẫn im lặng.
"Cũng khó trách ngươi cứng miệng, dù sao ngươi cũng có hai đứa con trai, không lo tuyệt hậu."
Trương Ức Khổ búng ngón tay.
Trương Tư Điềm vẫn luôn im lặng như không hề tồn tại lập tức đặt một tập hồ sơ trước mặt Kiệt thúc. Tầm mắt của Kiệt thúc không lập tức chú ý tới tập hồ sơ kia, mà là hai tay của Trương Tư Điềm.
Xã hội thời nay xa hoa trụy lạc, Giá Thế Đường thu lợi nhuận rừng vàng biển bạc.
Trương Tư Điềm là kẻ dưới một người trên vạn người trong Giá Thế Đường, có thể nói là muốn gì được nấy. Nhưng khớp ngón tay trên cả hai bàn tay của người này đều có vết chai dày, làn da không còn nhìn ra màu sắc ban đầu.
Hèn chi năm xưa Trương Ức Khổ mới mười chín tuổi mà có thể khống chế tổ chức lâu đời này, cả hai huynh đệ đều đáng sợ.