Hà Phi Tường vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều người đến từ Vu thành như vậy, nhà hàng của hắn khá rộng nhưng đã chật kín người, tầng một, tầng hai, thậm chí cả nhà hàng bên cạnh toàn là người Vu thành.
Có rất nhiều gương mặt mà hắn quen thuộc.
Tuy nhiên, những chú bác từng cười đùa khi nhìn thấy hắn và thỉnh thoảng cho hắn một ít tiền tiêu vặt hôm nay lại không cười chút nào, sắc mặt mọi người đều vô cùng nghiêm túc, bầu không khí rất xa lạ đối với Hà Phi Tường.
Sát khí.
Đây là từ Hà Phi Tường định nghĩa cho ánh hào quang phát ra từ những người này sau khi hắn trưởng thành và hiểu được mọi mặt của xã hội.
Không khí trong nhà hàng yên tĩnh đến mức Hà Phi Tường cảm thấy khó thở.
Vốn là một đứa nghịch ngợm mà lại phải ở trong bếp viết bài tập khiến hắn cảm thấy cực kỳ chán ghét, đồng thời chỉ có thể lặng lẽ quan sát mọi chuyện bên ngoài.
Mà ba hắn cũng không hề phàn nàn dù những người này không gọi món, ngược lại còn tích cực rót trà cho mọi người hơn. Bởi vì có rất nhiều người và bản thân bước đi gấp gáp nên khuôn mặt có chút mập mạp của ba hắn đổ đầy mồ hôi, quần áo cũng đã ướt đẫm.
Đây không phải là điểm Hà Phi Tường chú ý.
Đối với người ba ngày ngày giục mình chăm chỉ học tập, ở tuổi này hắn vẫn chưa thể hiểu được nỗi vất vả đằng sau tiếng cười bận rộn của ba mình, giờ đây mọi sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào thứ nằm trong bàn tay dưới gầm bàn của những nam nhân đó.
Dao.
Những nam nhân ngồi kín trong nhà hàng của hắn đều cầm dao sắc lạnh.
Hà Phi Tường biết loại dao này.
Dao cạo mà các thợ cắt tóc sử dụng ngày xưa, không có đầu nhọn, nhưng lưỡi dao lại sắc đến đáng sợ. Nó có thể dễ dàng cắt xuyên qua loại da bò dày vài centimet, Hà Phi Tường đã từng lén nghịch nó một lần, kết quả là ngón trỏ của hắn suýt bị cắt đứt.
Nhớ lại cảnh máu me lúc đó khiến hắn có chút run rẩy.
Mà các chú bác này rõ ràng là dùng dao giỏi hơn một kẻ vụng về như hắn, nhiều nam nhân buồn chán vừa nghịch dao vừa cắt chân bàn ăn thành các hình dạng kỳ quái.
Điều này một lần nữa nói cho Hà Phi Tường biết những con dao cạo này sắc bén như thế nào.
Mỗi lần nhẹ nhàng vung tay, thậm chí không tốn bao nhiêu công sức, vậy mà mùn cưa cứ rơi xuống như bông tuyết.
“Những thứ này dùng để làm gì?”
Mặc dù Hà Phi Tường cũng từng đánh nhau ở trường, nhưng trước giờ hắn chưa từng nghĩ rằng có người thực sự sử dụng thứ này để chiến đấu.
Bởi vì mặc dù hắn còn nhỏ, nhưng cũng biết thứ này có thể giết người!
“Gần đến giờ rồi.”
Thái Bảo ca đáng kính nhất tại Vu thành đứng dậy, dập tàn thuốc, sau đó ném một chồng tiền một trăm tệ dày cộp cho ba của Hà Phi Tường: “Anh em cầm dao có chút ngứa tay, đây coi như là đền bù.”
Hà Phi Tường nhìn ba mình kiên quyết từ chối khoản bồi thường hào phóng, nhưng cuối cùng cũng gượng cười nhận nó dưới ánh mắt sắc bén của đối phương.
Sau đó, hắn nhìn thấy những người kia đồng loạt đứng dậy, mọi người bước ra ngoài với ánh mắt sắc lạnh không chút sợ hãi.
Ngày hôm đó đã thay đổi số phận của rất nhiều người.
Bao gồm cả Hà Phi Tường.
Hắn không hề hối hận khi mình lặng lẽ bám theo sau.
Bởi vì đêm hôm đó, tiếng búa rìu gầm rít và ánh sáng lấp lóe của dao cạo đã nói cho tên tiểu tử này biết thế nào là giang hồ thực sự, đồng thời cũng khiến hắn từ bỏ suy nghĩ tay cầm kiếm cưỡi bạch mã.
Kể từ ngày hôm đó, Hà Phi Tường học tập chăm chỉ ngày ngày tiến bộ, đối với những cảnh đánh nhau trong bộ phim Người trong giang hồ của Hồng Kông, hắn thực sự coi thường.
Trước đó, Hà Phi Tường hoàn toàn tin tưởng vào các chú bác đồng hương đó. Đồng thời, hắn cũng hết sức sùng bái người chú có biệt danh Thái Bảo.
Điều này là bình thường.
Ở độ tuổi của Hà Phi Tường, hắn gần như bị thu hút bởi đám dân giang hồ uy phong đó.
Xem ra tối nay vận may của hắn không tồi.
Bởi vì các chú bác đồng hương này không di chuyển bằng các loại xe cộ mà chỉ đi bộ rồi dừng lại dưới cầu vượt ở quảng trường Hòa Bình cách nhà hàng hắn chưa đầy năm trăm mét.
Cây cầu vượt mà bảy tám năm sau sẽ bị phá bỏ này và Hà Phi Tường đều không biết rằng, bọn hắn sawos chứng kiến một phần lịch sử không được ghi lại trong bất kỳ cuốn sách nào.
Một sự kiện trong lịch sử phát triển ngành sản phẩm chăm sóc sức khỏe Hạ quốc, một sự kiện lớn khiến người Vu thành hưng thịnh trong ngành sản phẩm chăm sóc sức khỏe ở một thời không khác đã biến mất trong thời không này.
Đồng thời, đây cũng là cuộc chiến không có khán giả.
Cuộc tranh đấu mà hai bên không phân rõ ai đúng ai sai, nếu có thì chỉ có bốn từ.
Xung đột lợi ích.
...
Hà Phi Tường nhớ rất rõ, đêm đó thời tiết không tốt.
Bầu trời bị mây đen bao phủ, ánh trăng sáng thường ngày cũng bị che khuất hoàn toàn, nếu không phải là có ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ tòa nhà cao tầng của cục quản lý điện lực cách đó không xa, thì có thể miêu tả là dưới gầm cầu vượt không nhìn thấy năm ngón tay.
Nhưng như vậy cũng tạo điều kiện tốt cho Hà Phi Tường ngấm ngầm quan sát.
Hai mươi phút sau, khi Hà Phi Tường cảm thấy sốt ruột, cuối cùng kẻ địch cũng đã đến.
Học vấn của Hà Kiến Thiết khá tốt.
Tuy sinh ra ở ba tỉnh phía Bắc, nhưng Hà Phi Tường lại coi mình là người Vu thành, đương nhiên không có hảo cảm với đối thủ trong trận chiến khốc liệt tối nay.
Bên địch cũng đến rất nhiều người.
Sự xuất hiện của từng chiếc xe minibus khiến Hà Phi Tường có chút lo lắng, khi những nam nhân mặc bộ vest đồng phục xuất hiện trong tầm mắt hắn, Hà Phi Tường càng có dự cảm không lành.
Trong mắt hắn, những người đồng hương của mình vốn đã rất mạnh, sự uy nghiêm và dũng mãnh của Thái Bảo thúc lại càng khiến hắn sùng bái.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng cũng không biết tại sao, bộ đồng phục cùng với ánh mắt cực kỳ hung ác của kẻ thù làm cho hắn cảm thấy đối thủ mạnh hơn một chút.