“Trước đây ở Thiên Đô khi ta cầm đầu một băng đảng cũng đã từng nhận ân huệ của Tập đoàn Cẩm Tú.”
Thái Bảo nhìn người dẫn đầu phe Cẩm Tú ở trước mặt, giọng điệu bình tĩnh có ý muốn hòa bình: “Chúng ta đã mất vài người, ta không tính toán nữa, nhưng các ngươi lại muốn đuổi chúng ta ra khỏi ba tỉnh phía Bắc, dựa vào cái gì chứ?”
“Bị dồn vào đường cùng thì chó cùng dứt dậu, huống chi là con người.”
Trước khi trận chiến bắt đầu, biểu cảm của Thái Bảo rất bình tĩnh: “Nghe nói Hồng Bảo ca bây giờ có thể mua được một nửa tòa nhà chính quyền, hà tất phải cắt đứt tiền tài của người khác, chúng ta để lại một nửa thị trường, có thể bàn bạc được không?”
Rõ ràng Thái Bảo rất bình tĩnh và tôn trọng Tiểu Hồng Bào nổi tiếng Thiên Nam, nam nhân tàn ác trong mắt người Vu thành này lần đầu tiên trong đời nói chuyện với người khác một cách khiêm tốn như vậy, cho dù đối phương chỉ là một cấp dưới rất tầm thường của Tiểu Hồng Bào.
“Nói nhảm nhiều quá.”
Trương Kiến Ninh xuất thân là thợ săn Hải Đông Thanh sờ lên cằm: “Mấy ngày nay, tin tức người Vu thành sắp làm đại sự đã truyền về Thiên Đô. Ta đã cho người mời khách, uống rượu đến sắp chảy máu trong bụng, làm sao có thể không đánh?”
“Nhưng đại tỷ của ta luôn nói ta là kẻ đần độn không có đầu óc, chỉ biết đánh đánh giết giết. Ta muốn chứng minh cho nàng biết ta không còn là một kẻ ngốc nữa, ta đã tiến bộ hơn. Vì vậy hôm nay ta mới đứng ở đây nói chuyện với ngươi.”
Khi cuộc chiến sắp nổ ra, Trương Kiến Ninh không hề cảm thấy lo lắng, mà ngược lại luyên thuyên về điều kiện của Cẩm Tú: “Cấp trên biết các ngươi đã đầu tư rất nhiều, cũng đã chinh phục rất nhiều thị trường. Các ngươi cho một cái giá, chúng ta sẽ lập tức mua lại. Nhưng thương hiệu và xưởng gia công Thái Cực Đan của ngươi phải được bàn giao.”
“Có tiền, ngươi sẽ sống rất tốt. Đừng nói không với tiền bạc.”
Trương Kiến Ninh vừa nói vừa cầm lấy chiếc rìu mà đàn em đưa tới, chính chiếc rìu này đã khiến cho Thái Bảo ca phải nheo mắt lại, lần đầu tiên hắn hoài nghi không biết đêm nay mình có thể thắng được không.
Nhìn vào chiếc rìu có thể biết được những người này đã làm rất tốt công tác chuẩn bị.
Cán rìu được cắt ngắn rất thích hợp với cận chiến, hơn nữa cán rìu được quấn chặt bằng những dải vải dày để phòng khi máu bắn tung tóe vào cán rìu khiến tay bị ướt và trơn trượt.
Vết mẻ trên lưỡi rìu rõ ràng là do va vào xương. Ánh mắt của Thái Bảo ca quay trở lại con dao cạo trên tay mình.
Hắn luôn cho rằng đây là vũ khí chiến đấu tốt nhất, nhưng lần đầu tiên hắn lại nghi ngờ con dao trong tay.
“Rất nhiều người trong số bọn hắn đã theo ta nhiều năm, ta không thể cầm tiền mà đi được, sợ khi chết không được vào tổ đường.” Thái Bảo ca nhổ điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, nhìn về phía sau, ánh mắt không chút sợ hãi của mọi người đã giúp hắn có thêm dũng khí đánh cược một lần.
“Vậy thì đánh thôi.”
Thái Bảo ca và Trương Kiến Ninh nhìn nhau, sau đó cả hai đều không do dự, phang vũ khí đang nắm chặt trong tay vào đầu đối phương.
...
Hà Phi Tường đang ẩn mình trong bóng tối không bao giờ quên được cảnh tượng khi đó.
Trong tầm quan sát của hắn, Thái Bảo ca vừa gầm lên một tiếng đã bị cây rìu đánh ngã như cọc gỗ, rõ ràng là so với rìu của đối phương thì dao cạo trong tay người Vu thành yếu như đồ chơi của trẻ con!
Thái Bảo cũng rất ranh mãnh, con dao cạo trong tay hắn nhắm thẳng vào cổ của đối phương!
Rõ ràng hắn cũng rất thông minh, hiểu rõ vũ khí của đối phương có ưu thế tuyệt đối nên đánh vào điểm mấu chốt. Nhưng trong khi Trương Kiến Ninh vung rìu, hắn đã giơ cánh tay trái lên để chặn con dao của đối thủ.
Sau tiếng va chạm của kim loại, Thái Bảo ca choáng váng, còn chưa kịp mắng đối phương đê hèn giấu bộ giáp bằng kim loại dưới lớp quần áo, thì đã nhận thêm hai phát rìu sáng loé đâm vào cơ thể!
Cuộc chiến này đã định sẵn là một sống một còn.
Thái Bảo ca đến khi ngã xuống vẫn không hiểu được tính quan trọng của việc biết địch biết ta, cũng như không thể hiểu được trận pháp đội hình ba người mà đối phương sử dụng để chiến đấu và tấn công – trận pháp tấn công mà Hạ quốc đã dùng vô số sinh mạng mới tổng kết được!
Chưa được ba mươi giây, kẻ cầm đầu đã ngã xuống. Nhưng người Vu thành vẫn không mất đi sự hung hăng mà bọn hắn dựa vào để sinh tồn!
Khoảnh khắc Thái Bảo ca ngã xuống, những người phía sau đồng loạt gầm lên, như một làn sóng xung phong lao về phía trận địa của những kẻ mặc bộ vest đen đồng phục!
…
Phải đến vài tháng sau, Hà Phi Tường mới biết đối phương là người của một công ty lớn tên tập đoàn Cẩm Tú.
“Đây là một cuộc ẩu đả hay là một cuộc chiến?”
Đôi chân run rẩy của Hà Phi Tường đã phản bội ý trí của hắn, hắn bất lực nhìn đội hình của đối thủ đột ngột di chuyển, sau đó bốn năm chiếc xe bán tải gầm lên, những người trên đó đều đội mũ bảo hiểm xe máy, trên tay mang theo những con dao dài một mét bảy, một mét tám được hàn từ ống nước mạ kẽm!
“Gió rung lúa mạch.”
Bóng tối che giấu vết máu rất tốt, nhưng trong đầu Hà Phi Tường đang sợ hãi lại bất giác lại hiện lên một bài văn mà hắn vừa mới được học.
Một cơn gió thổi qua. Đồng lúa mì bắt đầu lay động. Sóng trước đẩy sóng sau, cây lúa này đẩy lúa khác, chúng xếp thành các hàng, đẩy theo làn gió, từ xa hướng đến gần, từ gần đẩy đi xa. Một làn gió nhỏ biến thành một cơn gió lớn, một cơn gió lớn lại biến thành một làn gió nhỏ.
Sóng lúa mì vàng nhấp nhô, cuộn tròn.
Dường như bọn chúng đang chờ lưỡi liềm đến thu hoạch sinh mạng của mình!
Cuộc đời đôi khi thật sự rất mong manh.
Nếu không đích thân trải qua, thật khó tin rằng một cuộc chiến trong bóng tối như vậy sẽ có tác động lớn tới một thiếu niên mười mấy tuổi!
Phải biết rằng rất nhiều người đang la hét và ngã xuống là các chú bác thường ngày hay sờ đầu và lén đưa tiền tiêu vặt cho hắn!