Đầu óc của Hà Phi Tường trống rỗng.
Khi hắn thoát khỏi trạng thái choáng váng, mọi thứ đã trở lại yên tĩnh.
Không còn tiếng la hét đau lòng, cũng không còn tiếng gầm thét của cuộc chiến đẫm máu. Chỉ có những hạt mưa rơi xuống từ bầu trời mờ mịt và tiếng gió rít.
Hắn không biết cuộc chiến đã kết thúc như thế nào, cũng không thể lý giải tại sao không để lại bất cứ dấu vết nào. Thiếu niên mười bốn tuổi này hồn bay phách lạc quay trở về nhà hàng của gia đình mình, khung cảnh ấm áp quen thuộc và những lời hỏi thăm đầy lo lắng của ba mẹ đã khiến hắn định thần lại.
“Đừng nói gì cả, ngươi không nhìn thấy gì hết, cũng không biết bất cứ điều gì!”
Vẻ mặt của ba hắn - Hà Kiến Thiết nghiêm túc như một người lính trên chiến trận, đây là lời duy nhất mà Hà Phi Tường nhớ được. Hắn đã hoàn toàn sợ hãi và nghe theo lời dạy bảo của ba mình.
Mãi đến rất nhiều năm sau, cuộc cãi vã trên diễn đàn mới khiến hắn nhớ lại cảnh tượng khi đó.
Sau khi nói ra một loạt những điều cấm kỵ, Hà Phi Tường dùng một câu cuối cùng để kết thúc cuộc cãi vã này.
“Tất cả theo thời gian trôi qua sẽ trở thành bí mật, sau đó bị mọi người lãng quên. Trong thời đại hoang dã đó đã xảy ra chuyện gì, cứ để nó cuốn đi theo làn gió, không đáng để nhớ lại nữa.”
Phía sau nam nhân đang ngồi trước máy tính, trên bức tường trắng như tuyết có một bức tranh khổng lồ nổi bật dưới ánh sáng mờ ảo phát ra từ máy tính.
Trên bức tranh không phải là minh tinh, cũng không phải phong cảnh gì đẹp. Mà là logo do chính Hà Phi Tường sử dụng phần mềm đồ họa trên máy tính vẽ ra.
Họa tiết của logo rất kỳ dị, bầu không khí kiêu ngạo và uy nghiêm lập tức xuất hiện trên trang giấy.
Một con rồng đen khổng lồ bay lượn trong không gian sâu thẳm vô tận, một trong những móng vuốt của nó nắm chặt lấy trái đất xanh, ánh mắt tràn ngập sự chinh phục và tham vọng.
Lúc này, có một câu trả lời khiến Hà Phi Tường chú ý.
Đoạn bình luận không dài, chỉ có vài chữ.
“Ta đồng ý với những gì ngươi nói. Bây giờ không ai không biết Tô Bình Nam.”
Hà Phi Tường quay đầu nhìn bức tranh, sau đó chậm rãi bấm vào nút xóa ở cuối bài viết.
...
Đưa dòng thời gian trở lại hiện tại.
Những người khác không biết, nhưng Kiệt thúc - người luôn chú ý đến tình hình chiến đấu của Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú và người Vu thành lại biết rất rõ kết quả.
Rất rõ ràng, tập đoàn Cẩm Tú đã thắng lớn. Mặc dù đêm hôm đó mưa lớn rơi xuống gần như xóa sạch mọi dấu vết, nhưng từ ngày hôm đó trở đi sự biến mất của người Vu Thành cũng đã đủ giải thích mọi chuyện.
Nhưng đây không phải là lý do khiến Kiệt thúc sợ hãi.
Sau nhiều năm chinh chiến trong giang hồ, nếu không có khí chất dùng dao ăn thịt thì e là cỏ trên mộ hắn đã cao ba thước. Hắn đã gặp rất nhiều người hung ác, chẳng qua cũng chỉ là liều mạng, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra.
Loại người này không đáng sợ.
Điều đáng sợ là việc xử lý sau đó!
Hiện tại không còn là thời đại mười dặm Thượng Hải nữa, cũng không phải là môi trường mà hễ có chút xung đột lợi ích với ông chủ Thẩm là sẽ bị xử lý gọn gàng!
Có bao nhiêu người Vu thành đến, Kiệt thúc nắm rõ.
Cờ trống phô trương, có thể nhìn ra thanh thế rất lớn.
Còn Cẩm Tú thì sao?
Bình tĩnh đến đáng sợ.
Bọn hắn vẫn bình thản làm ăn, bảo gồm cả địa đầu xà Kiệt thúc cũng không nhận thấy đối phương có động thái lớn nào! Nhưng một giờ trước trận chiến, những người này đột nhiên xuất hiện một cách thần kỳ!
Điều đáng sợ nhất là những người này đã lặng lẽ biến mất.
Thậm chí Kiệt thúc dám vỗ ngực cam đoan trước toàn bộ người Thẩm thành, ngoại trừ hắn là người để tâm, những người khác chắc chắn không để ý đến điều này, sự kiêu ngạo của các đại ca ở ba tỉnh phương Bắc khiến bọn hắn không quan tâm đến các sản phẩm chăm sóc sức khoẻ - một ngành mang lại lợi nhuận khổng lồ được ngụy trang dưới danh nghĩa hợp pháp.
Chi tiết quyết định mọi thứ.
Nếu nói tập đoàn Cẩm Tú có thể đưa rất nhiều xã hội đen vào Thẩm thành một cách quỷ không biết thần không hay, sau đó lại lặng lẽ rời đi đã thể hiện thực lực của bọn hắn trên giang hồ, thì việc không có chút sóng gió nào từ phía chính quyền đã phản ánh bản chất đáng sợ của Tiểu Hồng Bào và tập đoàn tài phiệt Thiên Nam này.
Kiệt thúc lặng lẽ lui binh.
Nhưng kể từ thời điểm đó, hắn bắt đầu quan tâm đến Tô Bình Nam - một kiêu hùng rất được quan tâm trong những năm gần đây nhưng lại cực kỳ bí ẩn.
Càng biết nhiều thì càng thấy sợ.
Thậm chí hắn cảm thấy mình như bị điên, bởi vì theo cách nhìn của Kiệt thúc, ông chủ Đỗ lúc trước có lẽ không giàu có và tham vọng như nam nhân này.
Không thể nào!
Kiệt thúc không muốn thừa nhận sự thật này.
Dù sao thì trong suy nghĩ của tất cả mọi người trong Thanh bang, ông chủ Đỗ chính là thần! Nếu không, ba nghìn đệ tử đã không theo ông chủ Đỗ đến Cảng thành, điều này dẫn đến Thanh bang dần suy tàn và sụp đổ.
Nhưng dù đánh giá Tô Bình Nam thế nào, Kiệt thúc cũng biết rõ thêm bạn vẫn tốt hơn thêm kẻ thù.
Cho nên những năm này, hắn rất chiếu cố việc kinh doanh của Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú, cho dù đối phương trước giờ không đưa ra yêu cầu gì, hắn vẫn chủ động giúp đỡ. Về phần đối phương hứa hẹn chia hoa hồng, hàng năm hắn đều trả lại cho Tô Bình Nam dưới dạng quà tặng.
Nhưng Tô Bình Nam cũng chưa bao giờ nhận. Chỉ dặn Hồ Điệp Lục Viễn chuyển lời.
“Đã nhận tấm lòng.”
Chỉ bốn từ đơn giản như vậy.
Nếu là một người khác, thái độ này có lẽ sẽ khiến Kiệt thúc cảm thấy có phần bực bội. Nhưng không biết tại sao, thái độ lạnh lùng điềm tĩnh của Tô Bình Nam lại khiến Kiệt thúc cho rằng nam nhân đó phải là như vậy.