Mấy ngày nay trung úy Thôi luôn có chút bất an.
Lời nói của trưởng bối Thôi Kỷ Hiền như một cái gai cắm vào tận sâu trong trái tim hắn.
Trung úy Thôi luôn tự hào về đời quân nhân của mình, mấy ngày nay không thể ngủ được.
Dù sao hắn đã dồn tất cả tâm huyết, tất cả lý tưởng cho đơn vị này. Mà suy nghĩ và việc làm hiện tại đã khiến thế giới quan, nhân sinh quan của hắn sụp đổ.
Kẻ sắp chết đuối thấy cọng rơm sẽ bám vào, huống hồ trung úy Thôi biết rõ người chú của mình gần như có thể làm được mọi thứ.
“Vì vinh dự của của một người lính, nếu ngươi có thể nói sự thật cho những người này, thì ta sẽ nể tình ta từng là một người lính mà cố gắng giúp đỡ ngươi một lần.”
Đây là lời Thôi Kỷ Hiền nói với trung úy Thôi vài ngày trước.
Chính vào lúc hắn còn đang do dự chưa đưa ra được quyết định, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.
Một người rồi lại một người lần lượt bước vào.
Chỉ trong vài chục giây, tất cả sáu mươi hai khuôn mặt mà hắn rất quen thuộc đều xuất hiện bên trong phòng họp.
Tất cả quân nhân trong đội đặc công 684 đứng thẳng người không hề tỏ ra sợ hãi trước những huấn luyện viên đang căng thẳng, tay cầm súng thật đạn thật ở phía sau.
“Báo cáo thủ trưởng, chúng ta có một câu hỏi.”
Hàn Nhân Thực thực hiện động tác chào báo cáo thông thường, sau đó lớn tiếng nói: “Những gì ngươi đã hứa với chúng ta ở thời điểm ban đầu, xin ngươi hãy nhắc lại cho chúng ta nghe một lần nữa.”
“Các ngươi vì tổ quốc mà phục vụ, vì dân tộc Đại Hàn mà chiến đấu.”
Trung úy Thôi đứng dậy chào lại rồi chậm rãi đáp lời.
“Ngươi đã nói với chúng ta, chỉ cần nố lực huấn luyện, sau này khi hoàn thành nhiệm vụ chúng ta sẽ có một cuộc sống mới, có phải vậy không?”
Hàn Nhân Thực tiếp tục nói.
“Đúng vậy.”
Trung úy Thôi tuy đã biết mục đích của những người này khi đến phòng họp, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
“Nếu nhiệm vụ bị hủy bỏ, thì kết cục của chúng ta sẽ như thế nào?”
Khi Hàn Nhân Thực hỏi câu hỏi này, bầu không khí trong toàn bộ căn phòng như đóng băng, mà các huấn luyện viên phía sau hắn gần như đồng loạt giơ súng lên.
"Không có mệnh lệnh của ta thì không được nổ súng, tất cả đi ra ngoài."
Trung úy Thôi nhìn từng binh sĩ - tác phẩm hoàn mỹ nhất của mình, cuối cùng vẫn không nỡ nhân cơ hội này giải quyết bọn hắn triệt để.
Từ kết quả này có thể thấy bất kể là trung sĩ Tào hay là Thôi Kỷ Hiền, bọn hắn đều nắm rõ tính cách của nam nhân này.
Sau khi các huấn luyện viên rời đi, phòng họp chật chội bỗng trở nên trống trải.
"Ta bồi dưỡng các ngươi ba năm, dạy ra các ngươi không giữ quy củ như vậy sao?"
Trung úy Thôi nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Nhân Thực dẫn đầu gây rối, lớn tiếng quát: "Thiên chức của quân nhân là gì?"
"Phục tùng mệnh lệnh!"
Nhiều năm huấn luyện đã khiến những quân nhân hình thành bản năng.
Trung úy Thôi vừa quát, mọi người lập tức xếp hàng thành một đội hình ngay ngắn. Ai nấy đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bày ra tư thế thẳng tắp một cách tự nhiên.
Kỷ luật nghiêm minh, hung hãn không sợ chết.
Đây là cấp dưới mà biết bao quân nhân khao khát.
Tố chất vượt trội của những người này khiến ánh mắt sắc bén của trung úy Thôi lại một lần nữa trở nên đau khổ và rối rắm.
Suy cho cùng hắn vẫn là một quân nhân, có sự phản cảm tự nhiên với sự luồn cúi, dơ bẩn ở giai tầng trên.
Đương nhiên hắn biết rõ nếu mình nói chân tướng cho những người này thì e là sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền vô cùng đáng sợ. Mà quan trọng nhất là hiện tại lời hứa của Thôi Kỷ Hiền đã trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn, cho nên hắn quyết định nói ra sự thật.
"Đúng là bên trên có ý nghĩ thủ tiêu các ngươi."
Câu này vừa thốt ra, ánh sáng hi vọng trong mắt mấy binh lính xuất thân là sinh viên đại học lập tức ảm đạm, sau đó lộ ra sự oán hận giống như những người khác.
Ba năm huấn luyện cấp độ địa ngục khiến bọn hắn vốn có tính cách yếu mềm giờ đã mang theo sát khí. Bọn hắn đã mất hết tất cả, điều không thể chấp nhận nhất là phản bội, đặc biệt là sự phản bội đến từ cấp trên mà bọn hắn kính yêu nhất.
"Nhưng về vấn đề quyết định có giữ lại các ngươi hay không, đến bây giờ vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Ta đã cố gắng tranh thủ cơ hội mới cho các ngươi. Các ngươi là quân nhân ưu tú nhất, sẽ không có ai tùy tiện từ bỏ tài nguyên quý giá như các ngươi. Vì vậy hãy tin tưởng ta, cho ta thêm một chút thời gian."
Trung úy Thôi có phần ngây thơ không để ý tới ánh mắt oán hận của những người này, cho rằng bản thân có thể dựa vào tình cảm chung sống sớm chiều suốt ba năm và uy vọng của mình để ngăn chặn sự bất mãn trong lòng bọn hắn.
Tiếc là hắn tính sai một việc.
Trung úy Thôi là một quân nhân thuần túy, nhưng những người này không phải. Hắn có lý tưởng bảo vệ quốc gia, còn những người này có thể nhẫn nhịn đến bây giờ chỉ vì đánh đổi một cuộc đời mới. Nói cách khác, những quân nhân của đội đặc công 684 có tố chất quân sự cực cao, nhưng tuyệt đối không có ý nghĩ phục vụ quên mình cho quốc gia như trung úy Thôi.
Trước đây bọn hắn là ai chứ?
Toàn là kẻ cặn bã bị tuyên án tử hình! Toàn là khối u ác tính của xã hội!
Ba năm tẩy não rất thành công, cũng biến bọn hắn thành cỗ máy chỉ biết giết chóc.
Sau khi niềm tin sụp đổ sẽ ra sao?
Mặt tối trong nội tâm sẽ lập tức hiện ra, bọn hắn sẽ nghi ngờ tất cả, lòng trung thành với quân đội khó khăn lắm mới bồi dưỡng được cũng sẽ tan thành mây khói.
Đây là mục đích thật sự của tập đoàn Cẩm Tú.
Bất kể là trung sĩ Tào nói chuyện với Hàn Nhân Thực, hay là Thôi Kỷ Hiền dụ dỗ lừa gạt trung úy Thôi, tất cả chỉ phục vụ cho mục đích này.
Tô Bình Nam, nam nhân ngày càng thâm trầm đáng sợ này muốn khống chế hoàn toàn đội quân này.
Về mặt tinh thần lẫn thân thể, nam nhân muốn đội quân này hoàn toàn thuộc về Cẩm Tú.
Chỉ có trải qua tuyệt vọng, mất đi toàn bộ ánh sáng thì trong mắt bọn hắn mới không còn quốc gia, không còn dân tộc, triệt để trở thành công cụ cho Tô Bình Nam bễ nghễ Nam Hải.