Trong bầu không khí yên tĩnh lạ thường, đội đặc công 684 ra khỏi phòng họp, trung úy Thôi chán nản ngồi phịch xuống ghế không chú ý tới một chi tiết.
Khi những người này rời đi, Hàn Nhân Thực kín đáo nháy mắt ra hiệu với trung sĩ Tào vẫn luôn bàng quan trước sự việc xảy ra.
Đối phương cũng lẳng lặng gật đầu.
"Trung sĩ, tối nay tuần tra ngươi đích thân dẫn đội, phải nâng cao tinh thần. Một khi những người này tuyệt vọng, ta sợ chúng ta không khống chế được tình hình."
Trung sĩ Tào khom lưng rời đi.
Trung úy Thôi cầm chiếc điện thoại vệ tinh duy nhất trên đảo lên, gọi điện cho trưởng bối của mình, cũng là số điện thoại của Thôi Kỷ Hiền - niềm hy vọng duy nhất của hắn ở thời điểm hiện tại.
"Ta đã nói hết cho bọn hắn, hi vọng tổ phụ có thể cứu bọn hắn."
Giọng nói của Trung úy Thôi tràn đầy mệt mỏi.
"Chờ tin vui của ta."
Thôi Kỷ Hiền ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại rất nhiệt tình: "Được lắm, quả nhiên là quân nhân ưu tú nhất của quốc gia. Ta sẽ huy động tất cả mạng lưới quan hệ để giúp ngươi bảo vệ những người này."
Lão Thôi cúp máy trong tiếng cảm ơn của trung úy Thôi.
Trên mặt Thôi Kỷ Hiền lộ vẻ khinh thường.
"Đúng là thằng ngu, hền chi mạng lưới quan hệ của nhà họ Thôi lại dừng ở vị trí trung úy. Kẻ quá ngây thơ sẽ biến thành ngu ngốc."
Hiện tại đã đến bước thứ hai của kế hoạch.
Thúc đẩy các ông chủ trong quân đội và chính trị xóa sổ những người này để che đậy vụ bê bối này.
Còn số phận của trung úy Thôi?
Nhà họ Thôi Khánh Châu là gia tộc lớn, chỉ thiệt hại một quân nhân ngu xuẩn mà thôi.
Hoàn toàn không quan trọng.
…
Kế hoạch thu nạp đội đặc công 684 của Tập đoàn Cẩm Tú đã bắt đầu tiến triển, mà nghi thức hiến tế phục sinh ông chủ Phác của Thôi Thái Mẫn và Phác nữ sĩ cũng bắt đầu mở màn.
Buổi sáng ngày mười bảy, một dự luật ra khơi dành cho sĩ quan hải quân lâm thời được thông qua.
Nội dung rất đơn giản.
Trông có vẻ dài dòng nhưng thật ra nội chung chính chỉ có một.
Cho phép sĩ quan hải quân cấp ba có thể điều khiển tàu ra khơi đi xa trong tình huống sĩ quan hải quân cấp cao hơn không có mặt.
Rất nhiều nghị viên của Hạ nghị viện không phản đối, bao gồm cả các thành viên phe đối thủ của Phác nữ sĩ.
Những người này cũng bỏ phiếu tán thành.
Thậm chí bọn hắn không hiểu vì sao Phác nữ sĩ lại kích động về dự luật chẳng có gì quan trọng như vậy, thậm chí trước khi bỏ phiếu, nàng còn cố ý trao đổi với một số đối thủ bất hòa về tư tưởng chính trị, nhượng bộ ở một số phương diện.
Sau khi dự luật thông qua, Phác nữ sĩ vội vàng rời khỏi hội trường.
"Đại phụ, lễ hiến tế bắt đầu được rồi."
Phác nữ sĩ gọi điện cho Thôi Thái Mẫn.
"Tốt lắm."
Giọng điệu Thôi Thái Mẫn tràn đầy vui vẻ: "Chúng ta sẽ thuận lợi hoàn thành nghi thức này."
...
Hôm nay không phải là một ngày đẹp trời để ra biển.
Từ tầm quan sát có thể thấy sương mù dày đặc che phủ mặt biển, khiến chuyến ra khởi nguy hiểm gấp nhiều lần. Bất kỳ ai có chút kiến thức về hàng hải đều biết đạo lý này.
Sương mù ở cảng Incheon dày lạ thường.
Nhìn từ cảng, sương mù dày đặc mịt mờ giống như bông đè lên mặt biển cuồn cuộn sóng đen, tầm nhìn chưa đầy ba trăm mét.
Vì vậy trước bảy giờ sáng, đoàn tàu gồm mười hai con tàu dự định ra khơi đã hủy chuyến ra khơi vì nguyên nhân thời tiết.
Mà phía cảng cũng ban hành lệnh cấm theo quy định. Lệnh cấm này quy định cấm tất cả đoàn tàu vào cảng Incheon ra khơi trước năm giờ chiều.
Nhưng dù vậy vẫn có một con tàu chở khách kiên quyết xin phía cảng cho ra khơi.
Mà đơn xin hoàn toàn vi phạm điều lệ an toàn này ban đầu bị bác bỏ nhưng ba phút sau lại thần kỳ được thông qua. Cụ thể là ai đã thông qua đơn xin ra khơi thoạt nhìn có vẻ cực kỳ kỳ lạ này?
Đáp án vĩnh viễn đã trở thành bí mật sau khi hồ sơ văn bản của phía cảng bị thiêu hủy một cách ly kỳ.
Đối tượng xin ra khơi là con tàu Thế Việt của công ty viễn dương Thanh Hải.
Chiếc du thuyền bảy nghìn tấn có thể chứa năm trăm hành khách này là du thuyền mới, mới được giao trong hai năm gần đây. Thân tàu màu xanh trắng và dịch vụ chăm sóc khách hàng hiện đại hóa trên tàu khiến nó rất nỏi tiếng trong ngành du lịch của xứ sở kim chi.
Nhưng chi phí cho mỗi lần ra khơi xa lên tới sáu trăm nghìn lại khiến nhiều người chùn bước.
Trịnh Thế Doãn là nhân viên lâu năm trên tàu Thế Việt.
Hán tử có gương mặt tang thương này đã làm thủy thủ mười bảy mười tám năm.
Thời gian dài đến mức hiện tại cho dù hắn đứng trên mặt đất, cơ thể cũng vô thức lắc lư, trông hơi buồn cười.
Đây là bệnh chung của các nhân viên trên biển lâu năm.
Quanh năm sống trên biển tròng trành khiến cơ thể của những người này đã hoàn toàn thích nghi với trạng thái tròng trành, trái lại đứng trên đất bằng lại hơi không quen. Có thể nói Trịnh Thế Doãn là người đầu tiên trên tàu Thế Việt phát hiện ra sự việc bất thường.
Vì là nam nhân độc thân nên Trịnh Thế Doãn là một trong số ít những nhân viên ký hợp đồng làm việc cả năm không nghỉ phép trên tàu Thế Việt.
Nam nhân độc thân không có gì vướng bận lại không quen sống trên đất bằng, cho nên mặc dù mấy ngày trước lão thuyền trưởng Phác Nhân Thái nói là chủ công ty thưởng cho các nhân viên lâu năm đã chăm chỉ làm việc cống hiến cho công ty, cho phép mỗi người nghỉ có lương nửa tháng, Trịnh Thế Doãn vẫn kiên quyết từ chối.
Kỳ nghỉ bất ngờ có vẻ kỳ lạ.
Sau khi lão thuyền trưởng dẫn theo các nhân viên lâu năm rời đi, nếu chiếu theo lệ cũ thì con tàu này sẽ không ra khơi, việc các thuyền viên còn lại phải làm là lau dọn boong tàu, bảo dưỡng động cơ. Đây là những việc phải hoàn thành trong thời gian này.
Nhưng biểu hiện của công ty vô cùng kỳ lạ.