Nhặt cái nhỏ bỏ cái lớn.
Bao giờ cũng lấy hậu quả xấu có tỷ lệ cực thấp để đưa ra quyết định tổng thể. Về mặt ý nghĩa, loại người này đã lấy người bình thường làm công cụ mà bọn hắn cần. Bởi vì đứa trẻ lớn lên trong môi trường ấy sẽ bị hạn chế về tư duy, trở thành kẻ yếu không có can đảm, không có văn hóa, thậm chí không có nhận thức về thế giới này.
Bản chất của thế giới này là gì?
Cá lớn nuốt cá bé.
Một câu để cho lãnh đạo đi trước năm xưa, và mệnh lệnh ở nguyên tại chỗ chờ cứu viện trên con tàu Thế Việt lần này, hai mệnh lệnh được chấp hành vô điều kiện là ví dụ thành công nhất của kiểu giáo dục này.
Sợ máu quá lâu, huyết tính sẽ không còn.
Vì vậy những đứa trẻ ngoan ngoãn chờ tại chỗ đã bị lửa thiêu chết, vì vậy những thiếu niên im lặng chờ trong phòng đã bị nước biển nuốt chửng...
…
"Các ngươi bị hỏng đầu rồi à?"
Lúc này thân tàu đã nghiêng khoảng hai mươi độ. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm công tác, Trịnh Thế Doãn suy đoán chắc hẳn hàng hóa trong khoang chứa hàng ở tầng dưới cùng đã chất hết về bên phải, cho dù bây giờ tàu cứu viện đến cũng không có khả năng lật lại thân tàu.
Nói cách khác, đắm tàu đã là kết cục chắc chắn!
Trịnh Thế Doãn biết tính nghiêm trọng của sự việc, hét lên yêu cầu đám trẻ đứng dậy, nhưng hiệu quả không tốt.
Bởi vì so với thân phận của giọng nói uy nghiêm trong loa, kẻ giành giật một con đường sống cho tất cả mọi người như Trịnh Thế Doãn chỉ là một thuỷ thủ tầm thường mà thôi! Hơn nữa, vẻ mặt điên cuồng và đôi tay run rẩy của hắn khiến người ta cảm thấy hắn không được bình thường.
"Đừng nghe hắn, các ngươi sẽ chết đấy!"
Trịnh Thế Doãn cố gắng kéo những đứa trẻ không biết sống chết này đi, nhưng nỗi lo lắng và sợ hãi lại làm cho vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn, càng làm cho các thiếu niên nghi ngờ và không tán thành hành vi của hắn.
Nhưng vẫn có mấy chục đứa trẻ đứng dậy.
Đó là mấy thiếu niên Kim Phụng Thuận đi tham quan du thuyền cùng nam nhân lúc trước. Nhất là Kim Phụng Thuận, nàng đứng dậy kiên quyết nhất, còn giải thích với người khác về hành vi của Trịnh Thế Doãn.
"Đại thúc là một thủy thủ rất có trách nhiệm, chúng ta nên tin tưởng hắn."
Đáng tiếc bất cứ thời điểm nào cũng có giai cấp, cho dù là thời phút sinh tử vẫn có rất nhiều kẻ ngu phán đoán độ tin cậy của một người dựa vào thân phận.
"Đồ nhà quê!"
Một thiếu niên mặc bộ đồ thể thao hàng hiệu lườm Trịnh Thế Doãn dáng vẻ điên cuồng và Kim Phụng Thuận trang phục giản dị: "Đúng là cái đồ nhà quê lên tỉnh. Lẽ nào các ngươi không biết trong tình huống này, nghe theo người chuyên nghiệp mới là lựa chọn tốt nhất sao? So với kẻ bẩn thỉu này và đồ nhà quê tò mò về mọi thứ như ngươi, ta cảm thấy một sĩ quan hải quân chuyên nghiệp càng đáng tin hơn."
Câu nói này khiến bảy tám đứa trẻ ngồi xuống.
"Tất cả ngồi xuống cho ta!"
Thầy giáo dẫn đoàn giận dữ đứng dậy, chỉ trích Trịnh Thế Doãn và Kim Phụng Thuận: "Nhà trường rất coi trọng chuyến du lịch lần này, tốn rất nhiều công sức mới thuê được chiếc du thuyền này. Vì vậy học sinh không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho thể diện của trường cấp ba Thuận Đức. Mỗi học sinh không nghe lời, sau khi trở về ta sẽ ghi lỗi trong học bạ của các ngươi!"
Lại thêm mười mấy học sinh ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hiện tại bên cạnh chỉ còn bốn năm thiếu niên đứng cạnh Trịnh Thế Doãn, nhưng trên mặt mỗi thiếu niên đều lộ vẻ do dự và sợ hãi.
"Ngồi xuống!"
Một thầy giáo trung niên tiếp tục quát.
Tiếng quát giận dữ này lại khiến hai thiếu niên ngồi xuống.
"Xin lỗi đại thúc, ta vừa gọi điện cho ba ta, ta phải nghe lời."
Đức Hạ lúc trước còn đắc ý khoe điện thoại là học sinh giỏi xuất sắc nhất trường, cũng là niềm tự hào của ba mẹ. Dưới sự giáo dục của cặp ba mẹ hiền lành thành thật, hắn luôn rất ngoan ngoãn. Vì vậy trong tình huống này, hắn bình tĩnh gọi điện cho ba mẹ. Sau khi nghe hắn kể xong, tuy ba hắn rất lo lắng nhưng vẫn dặn dò đứa con trai xuất sắc của mình cậu câu.
Càng là lúc thế này càng phải nghe chỉ huy, ngươi ngồi yên đó đừng chạy lung tung, cứ làm theo lời thuyền trưởng.
"Ngươi không đi à?"
Kim Phụng Thuận thấy Đức Hạ đã ngồi xuống và bắt đầu tám chuyện, vẻ mặt nàng cũng trở nên do dự. Nàng biết rõ mình học tập tại trường cấp ba này gian nan cỡ nào, nếu bị ghi lỗi trong học bạ thì học bổng sẽ không còn, bà nội đã già cả không có khả năng gánh vác học phí đại học cho mình.
"Chỉ là một sự cố nhỏ thôi, các bạn học sinh đừng sợ, cũng đừng chạy lung tung. Như vậy chỉ gây trở ngại cho công tác cứu viện và sửa chữa mà thôi."
Lúc này, giọng nói trầm thấp trong loa lại vang lên, căn dặn các học sinh bình tĩnh và nghe lời.
"Xin lỗi thúc."
Sau khi xin lỗi, Kim Phụng Thuận cúi thật sâu trước mặt đại thúc Trịnh Thế Doãn: "Ta rất tin tưởng ngươi, nhưng mọi người đều nói không sao, ta vẫn nên ngồi đây chờ cứu viện thì hơn. Ngài ra ngoài trước đi."
Lúc này thân tàu đã nghiêng bốn mươi lăm độ.
Trịnh Thế Doãn không thể nào miêu tả được tâm trạng của mình, hắn hoàn toàn choáng váng trước sự mù quáng của đám học sinh này. Là một thủy thủ tự dao trên đại dương, hắn không tài nào hiểu nổi mấy chữ ghi lỗi lại có thể khiến cho những đứa trẻ này vứt bỏ tính mạng của bản thân.
"Khỉ gió, ngươi sẽ chết đấy!"
Mặc dù cả đời nam nhân không làm nên trò trống gì, chỉ là một hán tử độc thân lôi thôi lếch thếch, nhưng một người lương thiện như hắn không thể nào trơ mắt nhìn những thiếu nam thiếu nữ mới mười bảy mười tám tuổi này chết trước mặt mình, vì vậy hắn quyết định giải quyết bằng phương thức bạo lực nhất.