Phải biết rằng bọn hắn nên có một tương lai tốt đẹp, tương lai của bọn hắn vẫn còn dài.
Chứ không phải chết trong sự cố tràn đầy kỳ lạ này chỉ vì sự ngây thơ và quy củ.
Vì vậy, Trịnh Thế Doãn với gương mặt dữ tợn hét lên, vươn tay tóm lấy một nữ hài.
Nhưng bởi vì thân thuyền nghiêng và mấy thầy giáo ngăn cản, nên nam nhân ngã mạnh xuống sàn. Máu đỏ rỉ ra trên trán và gương mặt vặn vẹo của hắn mang đến cho người ta cảm giác hắn là một kẻ điên.
"Hãy tin ta, sẽ chết người thật đấy! Hãy tin ta!"
Trịnh Thế Doãn vừa lẩm bẩm vừa nhìn mọi người với ánh mắt cầu xin, nhưng tất cả học sinh đều co người lại tránh tầm mắt của hắn.
Sợ hãi, phẫn nộ, chấn động.
Cuối cùng, ánh mắt nam nhân biến thành tuyệt vọng.
Những học sinh và giáo viên này không có cảm giác sâu sắc về mức độ nghiêng của tàu, nhưng Trịnh Thế Doãn biết rõ hiện tại đã là thời cơ cuối cùng để thoát khỏi khoang tàu!
Bởi vì một khi nước biển tràn vào, muốn ra ngoài còn khó hơn lên trời!
"Đại thúc, ta đi với ngươi. Ta cảm thấy ngươi đáng tin hơn các giáo viên giả tạo. Con người phải dựa vào chính mình."
Một nam sinh để đầu đinh đứng dậy, đi tới bên cạnh Trịnh Thế Doãn, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn thầy giáo cố ý ngăn cản mình, nhếch miệng cười to: "Ghi lỗi thôi mà, ta chẳng thiếu một lần này."
"Ta sẽ nói cho ba ngươi! Hơn nữa, ngươi ra ngoài mà xảy ra chuyện thì nhà trường sẽ không chịu trách nhiệm!"
Nam sinh tên Lý Ân Thạch này luôn là cái gai trong trường. Giáo viên biết kiểu xử phạt ghi lỗi này không có tác dụng, bèn lôi phụ huynh ra.
"Lão đầu tư vẫn luôn nói với ta rằng con người phải làm chủ chính mình."
Lý Ân Thạch không quay đầu lại, đi đến bên cạnh Trịnh Thế Doãn, đỡ đối phương lảo đảo đi đến cửa ra.
Những người ở lại trong phòng đều dõi mắt nhìn theo bóng lưng hai người.
Hâm mộ, khinh bỉ, thờ ơ... Giờ phút này bọn hắn không biết mình đã từ bỏ cái gì. Trên đời này không có thuốc hối hận.
Khi hai người ra khỏi căn phòng, boong tàu đã nghiêng gần tám mươi độ.
Một tiếng vang lớn khiến Trịnh Thế Doãn quay phắt đầu lại.
Chuyện nam nhân lo lắng nhất đã xảy ra, lúc này nước biển yên ả giống như một con thú khổng lồ dữ tợn và đáng sợ ồ ạt tràn vào thân tàu, mà lối vào phòng khách đã là một vùng nước mênh mông.
Rốt cuộc thảm án vẫn xảy ra.
Không thể cứu vãn...
…
Trong vụ thảm án này, thứ đáng sợ như quyền lực vẫn phát huy uy lực vô địch của nó.
Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, huống chi còn là một chiếc du thuyền lớn như vậy, trên đó có rất nhiều người có thể liên lạc với bên ngoài bằng điện thoại di động. Mặc dù các học sinh và giáo viên trong khoang thuyền rất tin tưởng lời nói trong loa, nhưng hề không ảnh hưởng tới việc bọn hắn báo cảnh sát cầu cứu.
Nhưng từng sự việc khiến cả thế giới cảm thấy quỷ dị bắt đầu xảy ra.
Chuyện thứ nhất là sau khi sự việc phát sinh, thuyền trưởng không báo cảnh sát cầu cứu, cũng không làm bất kỳ một biện pháp bổ cứu nào.
Thứ hai, sau khi các học sinh gọi điện cầu cứu, bốn mươi phút sau đội cứu hộ trên bờ biển mới phái tới một chiếc máy bay trực thăng. Hơn nữa, chiếc máy bay trực thăng này bay lòng vòng rất lâu, sau đó mới cứu những người sống sót đã leo lên boong tàu trước con mắt của truyền thông.
Thứ ba, cảnh sát biển phong tỏa toàn hiện trường, cấm thuyền cứu viện của người dân đến gần.
Thứ tư, sau khi áp lực như núi từ mọi phía ập lên chính phủ, trên bản tin thời sự lại thông báo tin tức tất cả các nhân viên đã được cứu để giảm bớt áp lực.
Thứ tư, khi mọi người đợi được đội tìm kiếm cứu nạn tới, bọn hắn chỉ đón nhóm người thuyền trưởng và lái chính, lái phụ đi, sau đó không có hành động nào khác, tựa như các học sinh đang liều mạng vỗ vào cửa sổ dưới đáy biển không tồn tại.
Thậm chí trong khi các phụ huynh đang quỳ xuống cầu xin, người phụ trách đội cứu viện lại thong thả ăn mì tôm!
Thế lực của phe Phác nữ sĩ không chỉ đối phó với trong nước. Khi thuyền cứu viện của hai quốc gia Hạ quốc và Mỹ đến, xứ sở kim chi dùng lý do an toàn quốc gia để đáp lại thiện ý của hai con quái vật khổng lồ này.
…
Kim Phụng Thuận biết mình sắp chết.
Khoảnh khắc nước biển mang theo mùi tanh tràn vào cửa phòng, nữ hài bị sóng đẩy vào tận trong cùng.
Nàng chưa kịp đứng dậy, một đợt sóng khác đã cuốn theo một chiếc tủ đập mạnh vào lưng nàng. Máu mang mùi gỉ sét phun ra từ miệng nàng. Nhưng điểm đỏ ấy nhỏ bé không là gì trong nước biển màu đen, lập tức bị hòa tan không còn tung tích.
Nữ hài dùng hết sức lực cuối cùng bò đến cửa sổ ở mạn thuyền, tham lam nhìn ra bên ngoài.
Trời trong nắng ấm, hải âu trắng trên mặt biển xanh vẫn bay lượn qua du thuyền như bình thường, sau đó lại bay về tận sâu biển khơi. Còn có rất nhiều tàu thuyền đậu ở đằng xa, trên đó có các đại thúc mặc áo cứu sinh đang chỉ vào du thuyền.
"Chắc là bọn hắn đang nghiên cứu xem cứu chúng ta như thế nào."
Trong lòng nữ hài nhen nhóm tia hi vọng cuối cùng.
Nhưng khi nước biển tràn vào đầy phòng, cảm giác ngạt thở khiến tầm mắt Kim Phụng Thuận biến thành màu đen. Khi cơn đau ở lồng ngực như đưa nàng xuống địa ngục, những người kia vẫn đứng ở chỗ cũ, chỉ khoa tay múa chân nhiều hơn mà thôi.
"Bà nội, ta muốn sống."
Nữ hài không cảm thấy khó thở, cũng không cảm nhận được nước biển lạnh như băng.
Tại thời khắc cuối cùng của cuộc đời, nàng chỉ cảm thấy tối tăm.
Bóng tối vô cùng vô tận tựa như một chiếc chăn bông dày không có đường may, phủ lên mặt nàng rồi che lại.
Ban đầu, bóng tối đối với nàng chỉ là một màu sắc và mùi nước biển. Sau đó bóng tối dần dần có trọng lượng, nàng cảm thấy bóng tối tích tụ trong phổi rồi nổ tung.
"Tạm biệt đại thúc, xin lỗi."
Trong lúc hồi quang phản chiếu, Kim Phụng Thuận nhìn thấy tia sáng cuối cùng.
Lọt vào mắt nàng là đại thúc điên cuồng kia đang bơi trở về, liều mạng đập cửa sổ chỗ mình như phát điên, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì.
Nhất định là đang mắng mình ngu ngốc.
Nữ hài yếu ớt nghĩ.
Bóng tối hoàn toàn bao trùm.