Trong vòng bảy tiếng đắm tàu, tất cả thợ lặn dân gian đều nhận được một tin tức.
Tất cả học sinh đã được cứu lên an toàn, xin đừng tự ý hành động nhiễu loạn trật tự hiện trường. Ba trăm linh tư sinh mệnh chôn vùi dưới đáy biển.
Tám tiếng sau khi vụ thảm án chấn động thế giới xảy ra, rốt cuộc Phác nữ sĩ cũng xuất hiện trước công chúng và truyền thông.
Sắc mặt tiều tụy, quần áo mộc mạc.
Nàng vẫn ngụy trang vẻ hiền lương thục đức và vì dân vì nước, có điều câu nói đầu tiên sau khi xuất hiện đã làm tất cả truyền thông và phụ huynh nổi sóng to gió lớn.
"Chúng ta đã cố gắng hết sức, nhân viên cứu viện đã mệt lả, hiện tại điều duy nhất có thể làm là cảm ơn những đứa trẻ này đã hi sinh vì quốc gia, vì dân tộc."
Ngoại trừ một số ít người, không ai hiểu vì sao nữ nhân này lại dùng từ hi sinh.
"Chúng ta sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện. Nên bồi thường, ta sẽ tranh thủ giúp mọi người giành lấy, tuyệt đối không để lại bất kỳ vấn đề gì."
Trong tình huống có lẽ vẫn còn học sinh sống sót, nữ nhân lấy hình tượng hiền lương thục đức nhận được phiếu bầu này không nhắc tới cứu viện, mà cố gắng dùng khoản bồi thường cao để dập tắt lửa giận của mọi người.
Các phụ huynh mất con nổi giận.
"Lừa đảo!"
"Ta phải giết hết lũ khốn ngồi trong văn phòng như các ngươi!"
Chuyện xảy ra ở cảng, gần sáu trăm nhân viên bảo an bị các phụ huynh phá tan phòng tuyến, lần đầu tiên trong đời mấy nhân vật quyền cao chức trọng chật vật rời khỏi hiện trường.
"Chuyện này rất hot, rất bất lợi cho việc tranh cử của ta trong tương lai."
Dưới sự hộ tống của nhân viên an ninh, Phác nữ sĩ ngồi lên chiếc xe hơi hiện đại biển số 72969. Khi cửa xe đóng lại, nét mặt đong đầy bi thương của nữ nhân biến mất không còn gì, thay vào đó là sự bất mãn vì không khống chế tốt độ nóng của sự việc.
"Một khi Phác đại nhân trở về, không gì có thể cản được chúng ta." Thôi Thái Mẫn đã thay sang bộ vest đen yên tĩnh ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe.
"Đừng bao giờ mất bình tĩnh."
Hắn nhìn Phác nữ sĩ, chậm rãi cất lời: "Ta đã nói với ngươi rồi, lễ tế rất thuận lợi. Hiện tại việc chúng ta phải làm là di dời sự chú ý và dựng một sân khấu đủ khiến Phác đại nhân vui vẻ để đón vương giả trở về."
"Đại phụ, ý ngươi là tập đoàn Kim Môn?"
Phác nữ sĩ rất thông minh, lập tức hiểu ý Thôi Thái Mẫn.
"Bây giờ ra tay với tập đoàn Kim Môn, thứ nhất là có thể di dời sự chú ý. Dù sao trí nhớ của đám dân thường kia cũng chỉ kéo dài ba ngày, tung ra tin tức đủ lớn là được."
Thôi Thái Mẫn đưa một bản tài liệu cho Phác nữ sĩ: "Thứ hai là một khi chúng ta lấy được tập đoàn Kim Môn sẽ bù lấp mảnh ghép cuối cùng của Phác đại nhân. Cả quốc gia và toàn dân tộc chúng ta sẽ trở thành cường giả chân chính."
Phác nữ sĩ nhận lấy tập tài liệu kia.
Nàng mở ra.
Ảnh của đám người Quách Quang Diệu, Đinh Thanh, Lý Tử Thành thình lình xuất hiện trên đó.
"Ta nhận được một tin tức, nghe nói hai cự thú tập đoàn Kim Môn và tổ chức Tam Mộc đã đấu đến tình cảnh người chết ta sống. Chắc hẳn ngươi cũng biết Lý Đấu Sâm là găng tay trắng của đại nhân vật kia. Bây giờ chúng ta ra tay với tập đoàn Kim Môn, tất nhiên đại nhân vật kia sẽ hạ tràng, như vậy chúng ta chỉ cần chia ra một số lợi nhuận thì sẽ nắm chắc."
Mỗi lần Thôi Thái Mẫn nghĩ đến quy mô và tài phú của tập đoàn Kim Môn, trên mặt lão nhân gần bảy mươi tuổi này sẽ xuất hiện thần thái như người trẻ tuổi.
"Vậy thì làm thôi."
Tầm mắt của Phác nữ sĩ dừng trên ảnh của Đinh Thanh.
Trong bức ảnh, Đinh Thanh đeo kính râm mặc vest đen, cực kỳ có phong thái.
"Ra tay với người này trước đi."
Nữ nhân chậm rãi khép lại tài liệu...
…
Ở xứ sở kim chi, tài phiệt vẫn luôn là một tồn tại rất đặc biệt.
Trong mắt rất nhiều người bình thường, tài phiệt ở quốc gia này một tay che trời, thậm chí đạt đến trình độ dùng việc đầu tư tài chính để khống chế các ông chủ trong giới chính trị.
Nhưng tình hình thật sự là gì?
Thật ra ở xứ sở kim chi thời kỳ Tứ Cộng Ngũ Cộng, cuộc sống của tài phiệt không tốt như vậy.
Đừng thấy xứ sở kim chi là một con chó của Mỹ mà lầm, nó mới làm chó cho Mỹ được mấy năm chứ? Nhưng thời gian nó vẫy đuôi dưới chân Hạ quốc là khoảng mấy nghìn năm.
Vì vậy tam quyền phân lập gì đó, nghị sĩ gì đó, hệ thống giám sát gì đó... những thứ rập khuôn theo phương Tây này bọn hắn học rất tốt, nhưng kỳ thật quốc gia có tố chất tâm thần này vẫn là xã hội Nho gia, điểm này chưa từng thay đổi.
Mà xã hội Nho gia có một bản chất.
Đó là thương nhân vĩnh viễn phải phụ thuộc vào quyền lực, chứ không thể mưu đồ khống chế quyền lực.
Nhất là kiểu tổng thống do dân bầu cử như xứ sở kim chi tạm thời tập trung quyền lực vào một người. Đối với tài phiệt mà nói, kiểu tập trung quyền lực này là một đả kích vô cùng to lớn.
Lấy mấy ví dụ đơn giản.
Khi ông chủ Toàn làm tổng thống, lúc đó Khương Tây Trấn chủ tịch tập đoàn Đông Minh có thể so với Samsung đã bị bị bắt vào tù và dùng gậy gộc ghế hùm hầu hạ ba tháng, cho đến khi đối phương "tự nguyện" giao ra tài sản mới giữ được cái mạng.
Samsung cũng không tốt hơn.
Trong thời kỳ này, tổng giám đốc các nhiệm kỳ của Samsung nhảy từ tầng ba mươi tám là chuyện cơm bữa, như vậy mới dẹp yên lửa giận của ông chủ Toàn.
Tới thời kỳ ông chủ Lư, thủ đoạn của vị tổng thống này đối với tài phiệt càng thêm tàn nhẫn. Hai tài phiệt nổi tiếng là Hyundai và LG cực kỳ bất mãn với ông chủ Lư, song phương đã đấu một trận.
Kết quả ra sao?
Hai chủ tịch Trịnh Chu Vĩnh và Cụ Tư Cảnh bị ép quỳ xuống xin lỗi, không chỉ bị hủy bảy tám dự án trong tay, mà Tập Đoàn Hyundai còn bị ép nộp tiền phạt mười lăm tỷ đô la Mỹ, chuyện này mới cho qua.
Nhưng dù đã nộp tiền phạt, CEO của Tập Đoàn Hyundai vẫn thay Trịnh lão gia tử bị ném vào hồ bơi ngâm suốt một tuần. Sau khi hắn ra ngoài, da đã trắng bệch, thối rữa.