“Ông chủ Tô, chúng ta chạy trốn thôi! Dù sao ngươi đã có một sản nghiệp mà đến chim hải âu cũng không bay hết được. Nơi tồi tàn này đối với ngươi chỉ là một giọt nước trong xô. Tốt nhất là ngươi hãy đưa ta đi cùng, bởi vì bất kể là ở đâu trên thế giới này, kỹ năng xã hội của ta đều có thể dùng đến.”
Đề nghị mà Thôi Kỷ Hiền đưa ra khiến Tô Bình Nam không biết nên khóc hay nên cười, thậm chí vẻ lo lắng thực lòng trên khuôn mặt già nua của đối phương khiến nam nhân không thể nổi cơn thịnh nộ.
“Ta từng nói chỉ cần ngươi làm tốt, ta sẽ bảo vệ sự bình an phú quý cho ngươi.”
Tô Bình Nam lôi Thôi Kỷ Hiền gần như đã mềm nhũn lên: “Liên quan đến cửa ải này, ta muốn ngươi nghe ngóng xem ai đang có hứng thú với tập đoàn Kim Môn. Những người làm ra chuyện này nhìn thì có vẻ không liên quan, nhưng nhất định là cùng một chiến tuyến.”
“Chìa khóa để phá vỡ tình thế là tìm ra điểm mấu chốt nhất, sau đó giải quyết nó là được.”
Mặc dù giọng điệu của Tô Bình Nam rất bình tĩnh, nhưng sát khí lộ ra khiến Thôi Kỷ Hiền không khỏi rùng mình...
…
Không giải quyết được vấn đề, thì giải quyết kẻ gây ra vấn đề.
Đây là thủ pháp ưa thích của tầng lớp phía trên sử dụng để đối phó với kẻ dưới đáy xã hội không biết nghe lời.
Nhưng có lẽ chính những người như Phác nữ sĩ cũng không thể ngờ rằng, trong mắt một kẻ kiêu ngạo như Tô Bình Nam, những người chức cao quyền trọng như nàng không khác gì người bình thường.
Thôi Kỷ Hiền hiểu rằng không có quả trứng nào còn nguyên vẹn khi tổ bị rơi, hắn thu thập thông tin với tốc độ kinh người. Không đến nửa giờ, tất cả thông tin về những nhân vật quan trọng đều đã nằm trong tay Tô Bình Nam.
“Khác nhau về phe phái, khác nhau về triết lý chính trị. Điểm chung duy nhất bọn hắn đều là đệ tử của tổng thống Phác? Hơn nữa tất cả những người này đều đến Incheon trong vài ngày trước? Trùng hợp là Phác nữ sĩ cũng có mặt ở Incheon tại thời điểm đó?”
Cũng không cần quá nhiều bằng chứng, trực giác của Tô Bình Nam nói cho hắn biết Phác nữ sĩ chắc chắn là người đứng sau.
Không giống Thôi Kỷ Hiền đang run rẩy với vẻ mặt tái nhợt, Tô Bình Nam có biểu cảm rất kỳ quái.
Nam nhân không nắm rõ được lai lịch của nhân vật tổng thống Phác này, nhưng hắn cũng không xa lạ gì với Phác nữ sĩ.
Ở trong một thời không khác, đối phương là một nhân vật lớn đứng đầu đất nước này. Thậm chí trong sự tiếp đón cực kỳ long trọng mà Hạ quốc dành cho, khi nữ nhân đứng trên cổng Cấm Tử thành nơi đại diện cho quyền lực của Hạ quốc, Tô Bình Nam vẫn còn đang lang thang trên biển chạy thuyền kiếm sống.
Địa vị của hai người có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Tô Bình Nam tại thời điểm đó có lẽ còn không dám mơ sẽ có một ngày mình có thể tiếp xúc với một nhân vật lớn như vậy.
Một Phác nữa sĩ hô mưa gọi gió ở một thời không khác không hề khiến hắn cảm thấy sợ hãi, ngược lại sau khi biết mình sắp phải đấu một trận với Phác nữ sĩ, ánh mắt của Tô Bình Nam lại chứa đầy sự hưng phấn!
Đối với một nam nhân đầy tham vọng mà nói, hào quang xung quanh Phác nữ sĩ đã kích thích tinh thần chiến đấu và sự bướng bỉnh của hắn.
Vương hầu tể tướng trời sinh đã có tài?
Ông trời đã cho Tô Bình Nam một cơ hội tái sinh, nam nhân sẽ không cúi đầu, càng không sợ hãi trước quyền uy của đại nhân vật.
“Ngươi đang sợ hãi? Ngươi có thông tin cụ thể về những gì bọn hắn đang làm ở Incheon không?”
Nhìn thấy Thôi Kỷ Hiền sắc mặt tái nhợt, Tô Bình Nam rất ghét kẻ yếu đuối lập tức cau mày.
“Tổng thống Phác đã tạo nên kỳ tích sông Hàn. Hắn cai trị quốc gia này trong vòng mười tám năm. Không ai biết hắn có bao nhiêu đệ tử và cựu quan chức, cũng không ai biết hắn đã để lại bao nhiêu quân cờ bí mật cho con gái mình. Thậm chí nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong một vài năm nữa Phác nữ sĩ sẽ nhận được chức vụ đó.”
“Incheon là trụ sở của Vĩnh Sinh giáo.”
Tiếp theo Thôi Kỷ Hiền nói cho Tô Bình Nam biết một vài tin tức cực sốc.
“Mà Thôi Thái Mẫn của Vĩnh Sinh giáo là người đỡ đầu của Phác nữ sĩ.”
Thôi Kỷ Hiền luôn coi thường pháp luật, đối với một giáo chủ lại tỏ ra vô cùng sùng bái: “Tất cả đều biết rằng Thôi tiên sinh có sức mạnh đại thần thông. Người ta nói rằng kì tích sông Hàn vận mệnh quốc gia chính là thông qua việc làm phép của hắn mà có được.”
Chính tại thời điểm Tô Bình Nam kinh ngạc đến mức không nói nên lời, Thôi Kỷ Hiền lại nói ra một tin tức khác khiến hắn càng thêm chấn động.
“Vụ đắm tàu Thế Việt hoàn toàn không phải là một tai nạn. Ta nghe ngóng được một số tin tức tối mật.”
Mặc dù hắn đang ở trước mặt Tô Bình Nam, mặc dù ở đây không có người thứ ba, nhưng Thôi Kỷ Hiền lại hạ giọng xuống mức thấp nhất, vẻ mặt cực kỳ thần bí: “Chết nhiều người như vậy, có thể là do Thôi Thái Mẫn làm vì vận mệnh đất nước, vì giúp Phác nữ sĩ thu thập may mắn."
“Hơn ba trăm trẻ em mười bảy mười tám tuổi bị dìm chết ngay trước mắt mà không được cứu là vì lễ tế?”
Tô Bình Nam nổi tiếng là kẻ tàn nhẫn, hơn nữa gan cũng đủ lớn để dám làm bất cứ điều gì. Nhưng hắn vẫn sợ hãi trước cách thức những kẻ nắm quyền lực đó đối xử với mạng sống của người dân bình thường.
“Thật đúng là một đất nước điên rồ.”
Lần đầu tiên Tô Bình Nam tự mình đánh giá về quốc gia này, mà vẻ hưng phấn trong mắt nam nhân đã chuyển sang khinh thường và tức giận.
Bất luận hiện tại Tô Bình Nam có bao nhiêu quyền lực và của cải, bất luận hiện tại hắn có rất nhiều thủ đoạn, nhưng cuộc sống lang thang ở một thời không khác đã khắc sâu vào máu của nam nhân này, vì vậy hắn chưa bao giờ thiếu sự đồng cảm với những người ở tầng lớp dưới đáy xã hội.