Thôi Kỷ Hiền vốn xuất thân từ hải quan, mới gia nhập tầng lớp thượng lưu chưa được bao lâu, nhưng hiện tại khi nói về những thiếu niên vô tội bị hiến tế, trên mặt hắn không có chút sự thương cảm hay tức giận, hắn không thể cảm nhận được sự đau khổ của những gia đình mất đi con cái, cũng không biết đồng cảm với nỗi đau của một thiếu niên bị cướp đi tương lai, mà ngược lại chỉ có nỗi sợ hãi và đầu hàng trước quyền lực.
“Sau lễ hiến tế đó chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.”
Bởi vì hoảng sợ, hắn thậm chí không chú ý tới vẻ mặt càng lúc càng không vui của Tô Bình Nam, Thôi Kỷ Hiền không ngừng lẩm bẩm: “Có thể tập đoàn Kim Môn cũng là một trong những vật hiến tế, chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta phải làm gì .. .”
“Bộp!”
Tô Bình Nam tát mạnh vào mặt Thôi Kỷ Hiền, vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Ta không tin trên đời này có thần, cho dù có thần, nếu hắn dám gây sự với ta, ta cũng sẽ vặn đầu hắn... Mà điều duy nhất ngươi phải làm là đi theo ta, bất luận chúng ta ngồi trên ngai vàng hay là đi xuống địa ngục.”
Giọng điệu bình tĩnh kết hợp với vẻ mặt nghiêm nghị của nam nhân rất có sức thuyết phục.
Thôi Kỷ Hiền nhanh chóng bình tĩnh lại.
Khi con người bình tĩnh lại, lý trí sẽ quay trở về với bộ não.
“Ông chủ, tổng thống Phác cho đến cuối sự nghiệp của mình vẫn luôn ủng hộ chủ nghĩa chính phủ lớn. Thậm chí còn nói về vấn đề chaebol trước mặt công chúng.”
Thôi Kỷ Hiền rõ ràng đã tìm hiểu rất kỹ: “Hắn cho rằng kỳ tích Seoul đã đến giai đoạn thắt cổ chai, vì vậy phải thực hiện một vài thay đổi, mà phương pháp cải cách là làm suy yếu sự độc quyền của các chaebol, chính phủ phải kiểm soát hoàn toàn sinh kế của người dân và tài nguyên xã hội. Chỉ có như vậy thì quốc gia nghèo về khoáng sản vật chất này mới có thể tập trung nguồn lực hoàn thành những điều vĩ đại, mới có thể thực sự vươn lên đứng trong top đầu trên thế giới."
Theo sự miêu tả của Thôi Kỷ Hiền, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tô Bình Nam.
“Xem ra mục tiêu của Phác nữ sĩ là muốn nuốt chửng toàn bộ tập đoàn Kim Môn.”
Tô Bình Nam dùng tay trái chậm rãi gõ lên mặt bàn: “Con gái kế thừa gia nghiệp của ba. Có thể phe phái họ Phác cho rằng sức mạnh của tập đoàn Kim Môn chúng ta không vững chắc, nền móng không sạch sẽ, vì vậy đã trở thành đối tượng động thủ tốt nhất."
Má của Thôi Kỷ Hiền bị sưng lên một chút, hắn gật đầu tán thành, xem ra hắn cũng rất thông minh, trong lòng không nghĩ đến vận may nữa.
“Khi một con bướm vỗ cánh, nó có thể gây ra một cơn sóng thần cách xa hàng ngàn dặm.”
Nam nhân nhàn nhã nói ra một câu mà Thôi Kỷ Hiền hoàn toàn không hiểu.
Sau khi nói xong câu này, Tô Bình Nam đã có quyết định của mình.
Để Đinh Thanh bị bắt, cho dù nằm trong phạm vi kiểm soát, tất cả đều nằm trong dự tính của Tô Bình Nam.
Mà mục đích chính không phải là muốn đối thủ ra đòn trước như Tô Bình Nam nói!
Suy nghĩ thực sự của nam nhân tàn nhẫn này chỉ có một.
Nếu đối phương không phải là đối thủ trong ngành, vậy thì sẽ phá vỡ thế cục theo cách mà mình giỏi nhất.
Cho nên việc Đinh Thanh bị đưa đi chẳng qua chỉ là một quả bom khói khiến tất cả mọi người bối rối.
Vậy Tô Bình Nam giỏi nhất điều gì?
Bạo lực.
Kiêu hùng trỗi dậy từ nơi hoang dã này biết rất rõ, chỉ có con dao dài trong tay mới là thứ có thể dựa vào để tồn tại.
Đừng bao giờ coi bạo lực như một từ mang ý nghĩa xấu.
Bởi vì sự thật về thế giới vượt quá tầm hiểu biết của ngươi. Sau khi một người bị bắt nạt và làm nhục, các cơ quan thực thi pháp luật mang lại công lý cho ngươi theo định nghĩa là các cơ quan bạo lực!
Một đất nước cần dùng bạo lực để bảo vệ lợi ích của giai cấp thống trị, bao gồm quân đội, cảnh sát, nhà tù, tòa án... tất cả đều là công cụ của bạo lực.
Không có bạo lực, thì lấy đâu ra chính nghĩa?
Hơn ba trăm thiếu niên trên tàu Thế Việt thiệt mạng một cách bí ẩn, ba mẹ của những thiếu niên đó ngoài việc khóc lóc ném vài quả cà chua trứng thối ra thì cũng chỉ biết chịu đựng.
Nếu không có sự giúp đỡ của các cơ quan bạo lực, bọn hắn không thể nhận được sự công bằng và chính nghĩa.
Người thông minh phải học cách sử dụng được bạo lực, còn những kẻ sẵn sàng lấy mạng sống của mình ra chiến đấu đều là kẻ bất tài.
Mà Tô Bình Nam là một kẻ thông minh.
Một kiêu hùng chính hiệu, khả năng sử dụng bạo lực cao hay thấp trực tiếp quyết định vị trí mà hắn có thể đạt tới.
Suy đoán của Phác Thái Nhật rất chính xác.
Bốn giờ sau khi Đinh Thanh bị bắt, Lý Tử Thành và bốn nhân viên tài chính của tập đoàn Kim Môn cũng bị bắt đi.
Đáp lại, tập đoàn Kim Môn không có nhiều phản kháng.
Mặc dù Thôi Kỷ Hiền vẫn tích cực liên lạc với các ông chủ trong giới chính trị, thậm chí hứa sẽ hi sinh một lượng lớn lợi ích, nhưng chỉ sau một đêm những kẻ này dường như trở nên cực kỳ chính trực.
Đúng như Tô Bình Nam nghĩ, mạng lưới quan hệ mà tập đoàn Kim Môn xây dựng được trong một thời gian ngắn không thể chống lại áp lực của Phác nữ sĩ.
Thậm chí đến Quách Quang Diệu đang nằm trong viện cũng nhận được lệnh hợp tác điều tra.
Nếu không phải hắn đang bị thương nặng, đối phương sợ tập đoàn Kim Môn điên cuồng chống trả, thì có lẽ Quách Quang Diệu đã phải đến viện giám sát một chuyến, đó là nơi mà tất cả các chaebol đều hận tới tận xương tủy.
Thôi Kỷ Hiền lo lắng như kiến trên nắp nồi, cảm giác hoảng sợ lan tràn trong giới lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Kim Môn.
Tuy nhiên biểu hiện của Xa Tố Nhã mới nhận chức lại gây bất ngờ.
Cô gái này có sự điềm tĩnh mà nhiều dân giang hồ từng trải qua thực chiến không có được, nàng không chỉ công bố hai vụ mua bán và sáp nhập của tập đoàn Kim Môn ở giai đoạn này với giới truyền thông, mà còn quản lý hoạt động kinh doanh của tập đoàn một cách suôn sẻ.