Tống Tú Tinh vẫn luôn tự hào về tài năng của mình, cuối cùng đã xin nghỉ việc sau bốn năm làm việc. Mà lý do cô gái đưa ra khiến ban điều hành công ty nghi ngờ có phải Tống Tú Tinh đã uống nhầm thuốc rồi không.
“Ta thà đến châu Phi chụp ảnh những con sư tử vô cảm, còn hơn tiếp tục sống trong nước mắt giả tạo được cố ý tạo ra.”
Đây là lý do xin nghỉ việc.
Công ty cũng coi là có nhân tính, không ép lương nàng hay trừ tiền hoa hồng bản quyền. Vì vậy Tống Tú Tinh khi nhận được tiền vốn khởi nghiệp đã tự tin thành lập một công ty nhỏ chỉ có ba người.
Công xưởng ghi chép giấc mơ.
Đây là tên của công ty sản xuất nơi Tống Tú Tinh đầu tư toàn bộ tài sản của mình vào.
Công ty đã được thành lập, nhưng kiếm tiền không hề dễ dàng. Trong trường hợp không có những tác phẩm đặc biệt gây sốc, phim tài liệu thông thường không thể vượt qua các kênh đã được các công ty lớn chiếm giữ.
Chính vào lúc Tống Tú Tinh đang tuyệt vọng, khi đến thăm mẹ đang ốm trong bệnh viện, một cô bé tên Ngô Doãn Nhi đã thu hút sự chú ý của nàng.
Cô bé bị bỏ lại trong bệnh viện.
Thế giới này thực sự rất tàn khốc.
Đôi vợ chồng với khuôn mặt thật thà từng trải sau khi nhận được hàng loạt kết quả xét nghiệm đã không chút do dự quay người rời đi, để lại một cô bé với một quả bóng đỏ và khuôn mặt lấm tấm các hạt đỏ đang ngoan ngoãn đứng giữa hành lang bệnh viện.
Không quay đầu lại, thậm chí tiếng hét của cô bé cũng không khiến cặp vợ chồng có một chút do dự.
Khi đó Tống Tú Tinh đuổi theo ra ngoài.
Nhưng lời nói của cặp vợ chồng đã khiến nàng không nói nên lời.
“Ở nhà chúng ta còn có ba đứa con, hơn nữa bệnh của Doãn Nhi không thể cứu chữa.”
Người ba trông cực kỳ già nua vì đã lao động chân tay nhiều năm nói: “Chi phí chữa trị ban đầu là năm mươi triệu won. Muốn chữa trị cho Doãn Nhi thì chúng ta phải bán nhà và gánh một khoản nợ khổng lồ.”
“Còn hai người anh và một người chị của nàng thì phải làm sao? Chúng ta lấy cái gì cho bọn hắn tiếp tục ăn uống học tập?”
Nam nhân với vẻ mặt phiền muộn chỉ vào người vợ đang đờ đẫn của mình tiếp tục nói: “Hơn nữa nàng mắc bệnh mãn tính, cần phải chạy thận nhân tạo, dùng hết tiền rồi thì nàng phải làm sao?”
“Đây không phải là bệnh tật, mà là mạng sống.”
Đôi vợ chồng loạng choạng rời đi, để lại một lời cuối cùng: “Là mạng sống của những người nghèo khổ chúng ta. Để nàng lại trong bệnh viện là cho Doãn Nhi cơ hội cuối cùng. Nếu không có ai thương xót thì nàng sẽ chết.”
...
“Năm ngày cuối cùng của cuộc đời.”
Sau khi hỏi bác sĩ về tình trạng của cô bé, Tống Tú Tinh quyết định đặt tiêu đề cho bộ phim tài liệu mới của mình. Mà nhân vật chính là cô bé vẫn luôn im lặng kể từ khi ba mẹ nàng bỏ đi - Ngô Doãn Nhi.
Giữ lại dấu ấn cuối cùng của cô bé trên thế giới này là điều duy nhất mà Tống Tú Tinh - người đang nợ nần chồng chất để điều hành công ty có thể làm được...
Hôm nay là ngày thứ ba quay phim tài liệu.
Thông qua cuộc trò chuyện với Ngô Doãn Nhi và sự giúp đỡ của vài cây kẹo mút, Tống Tú Tinh đã hoàn toàn hiểu được quá khứ của cô bé.
Nếu nói người trên thế gian có bi hoan khổ lạc, thì chắc chắn cô bé Ngô Doãn Nhi từ khi sinh ra này chỉ có từ một chữ khổ.
Có thể nói ngay từ khi sinh ra nàng đã là một thứ ngoài ý muốn.
Cả ba và mẹ nàng đều làm công việc thấp kém nhất ở Seoul, bọn hắn phải dùng hết sức lực để nuôi ba đứa con. Nhưng cho dù vậy, nàng vẫn đến với thế giới này theo cách ngoài ý muốn.
Vừa mới sinh ra, khi còn đang bú sữa mẹ cô bé đã được gửi về cho ông nội ở quê.
Hết cách.
Năm người sống trong một tầng hầm chưa đầy ba mươi mét vuông đã rất chật chội rồi, thực sự không còn không gian hay sức lực nào để gia đình thu nhập thấp này có thể dành không gian cho cô bé lẽ ra không nên được sinh ra này.
Ông của cô bé đã rất già.
Quá già để kiếm tiền, chỉ có thể dựa vào nửa mẫu đất trên sườn đồi để sống.
Nhưng cô bé rất dễ nuôi.
Cho dù hàng ngày đều phải ăn cháo và khoai lang - những thứ khó nuốt đối với kẻ giàu, nhưng cũng đủ để giúp Ngô Doãn Nhi từ từ lớn lên.
Nghèo về vật chất nhưng không cản trở hạnh phúc về tinh thần.
Có thể nói khoảng thời gian ở bên ông nội là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Ngô Doãn Nhi, cho dù sau đó vì sức khỏe của ông nội ngày càng sa sút nên Ngô Doãn Nhi khi đó mới tám tuổi phải đảm nhận mọi công việc trong nhà, nhưng mỗi khi rảnh rỗi nàng luôn mang theo một con chó tên là Nhút Nhát chạy khắp vùng sông núi đồng cỏ.
Cỏ xanh, hoa tươi, còn có dòng sông nhỏ đều để lại cho cô gái nụ cười hạnh phúc.
Cho đến một ngày.
Khi một đứa trẻ đang cúi xuống đất tìm rau dại, Nhút Nhát mới chín tháng tuổi đã rất thông minh điên cuồng cắn vào quần cô bé và kéo nàng về nhà.
Cô bé chạy bạt mạng về nhà với một linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, không có tiếng cười của ông nội, ông lão trong ngôi nhà đơn sơ đã không còn chút sinh mệnh nào.
Đây là lần đầu tiên trong đời Ngô Doãn Nhi hiểu được nỗi buồn là gì.
Sau này sẽ không còn ai dạy nàng đọc viết, cũng không còn ai nhìn nàng mỉm cười, gắp cho nàng miếng thịt duy nhất trong bát, càng không còn ai ở tuổi tám mươi đi giúp người khác làm rau đến mức xương khớp sưng tấy chỉ để mua cho nàng một món đồ chơi.
Quả bóng màu đỏ là món đồ chơi yêu thích của Ngô Doãn Nhi và Nhút Nhát.
Những lần chơi bóng với Nhút Nhát trên núi là khoảng thời gian hạnh phúc và vui vẻ nhất của cô bé.