Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2571 - Chương 2571. Năm Ngày Cuối Cùng Của Cuộc Đời

Chương 2571. Năm ngày cuối cùng của cuộc đời
Chương 2571. Năm ngày cuối cùng của cuộc đời

Thế gian lạnh lùng đến mức khó tin.

Ông lão ra đi, một tháng sau, ba của cô bé mới xin nghỉ phép quay về.

Mà trong khoảng thời gian này không ai quan tâm đến gia cảnh một già một trẻ này, qua lời kể ngắn gọn của Ngô Doãn Nhi, Tống Tú Tinh không thể hiểu được làm thế nào mà cô bé có thể tiếp tục sống sót. Nàng cũng không thể tưởng tượng nổi, một cô bé tám tuổi và một con chó chưa đầy mười tháng tuổi lại có thể chôn cất cho một ông già, nàng cũng không hiểu nổi làm thế nào mà Ngô Doãn Nhi không chết đói khi trong nhà chỉ có chưa đầy năm kilogam thực phẩm.

Cũng bắt đầu từ thời điểm đó, bởi vì suy dinh dưỡng mà đầu của Ngô Doãn Nhi to lên bất thường.

Sau khi ba trở về đã vội vàng bán đi một số thiết bị điện có giá trị trong nhà và đưa Ngô Doãn Nhi rời khỏi ngôi làng nhỏ trên núi, nơi đã mang đến cho cô bé những kỷ niệm vui vẻ.

Cô bé luôn tỏ ra rất hiểu chuyện.

Chỉ khi rời đi nàng mới nói ra yêu cầu duy nhất của mình.

“Ba, ta có thể mang theo Nhút Nhát đi cùng được không?”

Những ngày qua, Nhút Nhát là người bạn duy nhất của Ngô Doãn Nhi. Trong lòng cô bé, nó đã không còn là một con chó nữa, mà là bạn của nàng, người bạn duy nhất của nàng.

Con chó nhỏ màu vàng cũng cố gắng vẫy đuôi với nam nhân xa lạ, thậm chí còn cực kỳ thông minh làm những động tác mà nó đã học được.

Lăn lộn, cúi chào, đứng thẳng và mỗi khi bước đi bằng hai chân đều khiến bạn chủ nhỏ của nó mỉm cười...

Đáng tiếc ba của Ngô Doãn Nhi lại không cười, thay vào đó hắn đá mạnh vào đầu Nhút Nhát, chú chó con chưa đầy một tuổi lập tức kêu lên và ngã xuống đất.

Có thể nói nếu như Ngô Doãn Nhi không phát điên lên bảo vệ Nhút Nhát thì ba nàng nhất định đã đánh chết người bạn duy nhất đó.

Trong sự trầm mặc của cô gái, ba đã đưa nàng lên ô tô đi tới Seoul.

Nhút Nhát cố gắng đuổi theo chiếc xe.

Đáng tiếc nó quá nhỏ tuổi, chân cũng quá ngắn, cuối cùng chỉ có thể biến mất khỏi tầm mắt của cô gái đang dựa vào cửa sổ xe nhìn về sau.

...

Sau khi đến Seoul, gia đình vốn đã nghèo lại càng đông đúc hơn vì có thêm một người.

Ngô Doãn Nhi rất hiểu chuyện.

Nàng luôn cố gắng giữ im lặng và làm mọi việc có thể.

Điều khiến nàng không yên tâm nhất chính là Nhút Nhát.

Nàng không biết Nhút Nhát còn sống hay không, có còn đang đợi nàng trở về không. Điều duy nhất mà cô bé có thể làm là hàng tuần lẻn ra ngoài tìm tài xế xe khách và nhờ hắn mang về số đồ ăn mà nàng đã dày công dành dụm, sau đó để lại ở ngã tư nơi nàng vào Nhút Nhát chia tay.

Nhút Nhát rất thông minh.

Khi nó mới chỉ sáu tháng tuổi đã cùng ông nội lên thành phố kéo xe, kết quả bị lạc mất. Sau đó nó ở trên đường đợi ông nội sáu ngày, sau khi đợi được ông nội mới vui vẻ đi theo về nhà.

Không ai nói cho cô bé này biết về tác hại của suy dinh dưỡng kết hợp với sức khỏe không tốt sẽ có tác hại như nào đối với cơ thể đang phát triển.

Vốn dĩ cô bé không dám ăn nhiều, lại thêm để lại một ít thức ăn cho Nhút Nhát.

Thời gian trôi qua, cô bé cuối cùng cũng ngã bệnh...

Thế là nàng bị bỏ rơi trong bệnh viện.

Có thể cái chết chính là cái kết đẹp nhất dành cho Ngô Doãn Nhi.

Thế gian thật đẹp, nhưng nàng sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Biết đâu trên thiên đường sẽ có ông nội yêu thương nàng, cũng có một quả bóng đỏ không bao giờ bẩn hay bị thủng, và còn một chú chó nhỏ bẩn thỉu nằm lặng lẽ dưới chân nàng.

...

Sau khi biết hết về quá khứ của Ngô Doãn Nhi, Tống Tú Tinh đã dồn tâm huyết cho bộ phim tài liệu này. Bởi vì đây là điều duy nhất có thể chứng minh cô bé này đã từng tồn tại trên thế gian, bất luận nàng có kiếm được tiền hay không.

Đương nhiên, Tống Tú Tinh không phải không nghĩ tới việc chữa trị cho cô bé.

Dù sao thế gian rộng lớn như vậy, mà cô bé vẫn chưa được ngắm nhìn, chưa được chơi, nhất là khi cô bé vui vẻ ăn một cây kẹo mút mà nàng chưa từng biết đến, ánh mắt mãn nguyện khiến nữ nhân đã nhìn thấy quá nhiều mặt tối của xã hội bật khóc.

Đáng tiếc hiện thực lạnh lùng đã phá vỡ ảo tưởng của nàng.

...

Giai đoạn cuối, không có thuốc chữa.

Đây là kết luận được đưa ra bởi các chuyên gia.

Yêu cầu ban đầu của Ngô Doãn Nhi là đưa cô bé về nhà để sống những ngày cuối đời đã bị từ chối, khi chủ đề này được đưa ra, cô bé đã thể hiện sự quyết tâm mạnh mẽ.

“Ba mẹ quay về không tìm thấy ta thì phải làm sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cô bé lộ rõ sự kiên quyết: “Nhút Nhát biết ở một chỗ đợi ta, ta cũng có thể đợi ba mẹ đến đón. Hơn nữa ta sắp chết rồi, không cần tiêu thêm tiền nữa, bọn hắn cũng sẽ không ghét ta thêm nữa.”

Thế là, bộ phim tài liệu mang tên năm ngày cuối cùng của cuộc đời bắt đầu được quay.

Tống Tú Tinh tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của bộ phim tài liệu, nàng dùng góc nhìn của một người ngoài cuộc với ánh mắt đủ lạnh nhạt để ghi lại cẩn thận câu chuyện về một cô bé bị mọi người coi là quái vật sau khi bị bỏ rơi trong bệnh viện cho đến khi kết thúc cuộc đời.

Trong trong ba ngày quay phim này, hệ thống giai cấp xã hội cũng được máy quay ghi lại hoàn toàn.

Bởi vì Ngô Doãn Nhi được giữ lại, nên nàng chỉ có thể ở trong khuôn viên bệnh viện với bộ đồ bệnh nhân không vừa vặn, không có quyền sử dụng bất kỳ loại thuốc nào, phương pháp điều trị duy nhất là thuốc giảm đau mà Tống Tú Tinh đã đấu tranh hết mình để có được.

Không có bất cứ ai hỏi thăm tình trạng sức khỏe của nàng, nếu không có tấm lòng từ mẫu của vài cô y tá, cô bé có lẽ đã bị đối xử thảm hại hơn.

Còn những người khác, đặc biệt là những người giàu có và địa vị cao thì sao?

Trong quá trình quay phim, Tống Tú Tinh đã tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng tập thể từ viện trưởng đến trưởng các phòng ban cúi đầu xin lỗi đối phương, mà nguyên nhân thực ra là vì khu điều trị không có loại cây xanh mà đối phương yêu thích!

Hết chương 2571.
Bình Luận (0)
Comment