Nàng không phải là một kẻ ngốc mới bước vào xã hội, mà là một đạo diễn phim tài liệu cực kỳ ưu tú. Chính thân phận này đã giúp nàng có thể tham dự nhiều sự kiện cao cấp. Nhưng nữ nhân thề rằng nàng chưa từng thấy một người như vậy.
Bất luận là tài phiệt hay là các ông chủ trong giới chính trị, chắc chắn không ai có thể sánh được với nam nhân bí ẩn này.
Là con nhà giàu không hay lộ diện?
Tống Tú Tinh không chút do dự loại trừ phương án này.
Không thể nào.
Sẽ không có con nhà giàu nào mạnh mẽ và nghiêm khắc như nam nhân này, chứ đừng nói đến uy phong khiến những kẻ bên dưới phải thuần phục hoàn toàn. Vì vậy nam nhân này chắc chắn đã tự mình giành lấy thiên hạ.
“Rất đắt phải không?”
Mặc dù dãy quần áo xinh đẹp chói lóa trước mặt khiến mắt cô bé sáng lên, nhưng Ngô Doãn Nhi rất hiểu chuyện không thử những bộ quần áo đó, mà rụt rè nhìn Tô Bình Nam nói: “Ngươi đừng tiêu tiền một cách tùy tiện.”
Tô Bình Nam ôn hòa mỉm cười, biểu cảm này hiếm khi xuất hiện trên mặt nam nhân.
“Chúng ta là quái vật, mà quái vật ở thế giới này không thiếu tiền.”
Nam nhân có chút bối rối trả lời cô bé: “Chỉ có những người thông minh mới bị kẻ ngu coi là kẻ lập dị, mới bị coi là quái vật. Thực ra bọn hắn còn không bằng quái vật, sống như những kẻ ngốc.”
Cô bé không hiểu, nhưng Tống Tú Tinh ở một bên lại hiểu được ý tứ trong lời nói của nam nhân.
Có thể chính sự dịu dàng của nam nhân đối với cô gái đã khiến Tống Tú Tinh mạnh dạn hơn, nữ nhân không kìm được xen vào: “Tiên sinh, cách nhìn thế giới của ngươi quá u ám, thực ra vẫn còn rất nhiều điều đẹp đẽ, không phải ai cũng coi Doãn Nhi là kẻ lập dị, chỉ là nàng đã không gặp may.”
“Nghèo đói cũng là một tội.”
Tô Bình Nam không đồng tình với lời nói của nữ nhân, nghiêm túc trả lời: “Một người dù có dung mạo kỳ quái đến đâu, chỉ cần thành công thì hắn chính là hình mẫu. Nếu hắn nghèo khổ thì chỉ có thể là một con quái vật mà mọi người đều ghét.”
“Trên thế giới này còn có tình yêu, thưa tiên sinh.”
Rất nhiều năm sau Tống Tú Tinh không thể tìm lại được dũng khí tại thời điểm đó.
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Tô Bình Nam, cô gái nghiêm túc đưa ra ý kiến của mình: “Tiên sinh, chúng ta có thể đánh cược.”
…
Cô bé cuối cùng cũng không thể cưỡng lại bộ váy xinh đẹp mà trước đây nàng chưa từng nhìn thấy.
Khi Ngô Doãn Nhi mặc chiếc váy màu vàng nhạt bước ra khỏi phòng thử đồ, bốn chữ người đẹp vì lụa lập tức hiển thị một cách sống động. Tuy khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn rất nhiều những vết đỏ nhưng khí chất đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Một số nhân viên phục vụ có kinh nghiệm nói chuyện rất khéo, rất nhanh đôi mắt của cô bé đã biến thành hình lưỡi liềm.
Điểm dừng thứ hai là khu vui chơi Disney ở Seoul.
Nơi đây lại tiếp tục khiến Tống Tú Tinh phải sốc.
Nơi mà bình thường mọi người phải xếp hàng tiến vào, hiện tại đã được bao trọn, hơn nữa nhân viên Disney không còn cao cao tại thượng như trước nữa, thay vào đó bọn hắn đều tỏ ra vui vẻ, phục vụ chu đáo đến mức Tống Tú Tinh tự hỏi chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao.
Cô bé vui chơi điên cuồng, sân chơi trống vắng tràn ngập tiếng cười như chuông bạc. Độ tuổi và sự hiểu biết của Ngô Doãn Nhi khiến nàng không thể hiểu được đằng sau việc bao sân chơi này cho riêng mình đại diện cho điều gì.
Nàng chỉ biết rằng nàng đã có mọi thứ mình mơ ước ở đây. Vì vậy nàng rất vui, thậm chí còn thử chơi tàu lượn siêu tốc một lần.
Bởi vì tình trạng bệnh tật của cô bé nên Tống Tú Tinh rất lo lắng, nhưng nam nhân chỉ dùng một lời nói khiến nàng ngoan ngoãn im lặng.
“Cho dù cơ thể nàng không thể chống đỡ được, thì chết một cách vui vẻ có gì sai?”
Tô Bình Nam đứng khoanh tay bình tĩnh nói: “Không cần quá sợ hãi cái chết.”
Tống Tú Tinh vẫn luôn cầm máy ảnh đã ghi lại mọi thứ một cách trung thực qua ống kính của mình.
Nữ nhân đã chứng kiến quá nhiều bi thương xảy ra với cô bé này, nên nàng cũng hiểu được nụ cười hiện tại quý giá đến mức nào, nó cũng khiến nàng lần đầu tiên tán thành với lời nói của nhân vật lớn bí ẩn này.
“Ngươi là một người rất tốt, ta xin lỗi vì ý kiến trước đó của mình. Nhưng tại sao ngươi lại giấu lòng tốt của mình đi? Tất cả mọi người đều sợ ngươi khiến ngươi chìm vào cô đơn không thể thoát ra được.”
Có người từng nói Tiểu Hồng Bào Thiên Đô tuy tàn nhẫn nhưng có tấm lòng nhân hậu mà người thường không thể sánh được. Chỉ là những người bên cạnh không thể hiểu được trái tim bao bọc trong vẻ ngoài hung dữ của nam nhân này.
Hôm nay lại có một nữ nhân khác nói điều tương tự.
“Ta có thể làm mọi thứ, nhưng không thể làm người tốt.”
Tô Bình Nam ngang ngược không muốn thừa nhận lòng tốt của mình, thay vào đó, nam nhân nói với cô gái một câu cực kỳ tàn nhẫn: “Thậm chí trong lúc này đang có người đang làm việc cho ta, mà kết quả là sẽ có một số người biến mất trên thế giới này.”
“Loại người như ta có thể là người tốt hả?”
Nam nhân ngửa mặt lên trời cười lớn: “Chẳng qua cô bé này cũng là một quái nhân, nên ta giúp đỡ một chút mà thôi, cũng coi như cho bản thân nghỉ một ngày.”
“Quái nhân.”
Tống Tú Tinh không tin lời nói của Tô Bình Nam, trong lòng nàng thậm chí còn cảm thấy nam nhân này có chút đáng yêu.
Một nhân vật lớn miệng cứng tim mềm, rất tốt bụng, nhưng lại muốn giữ thể diện.
Năng lực tư duy của nữ nhân cực kỳ tốt, nhưng nàng không ngờ rằng Tô Bình Nam thậm chí còn không thèm nói dối.
Bởi vì quả thực trong khoảng thời gian nam nhân mỉm cười đi cùng cô bé, tập đoàn Kim Môn - con khủng long bạo chúa trong bóng tối đã bắt đầu phản công mạnh mẽ!