Lưu Anh Việt, nam nhân trung niên mới năm mươi tuổi nhưng rất chú trọng đến việc giữ gìn sức khỏe.
Theo cách nhìn của hắn, bởi vì hắn có nguồn của cải cả đời không thể tiêu hết nên hắn phải bảo vệ cơ thể của mình để tận hưởng nó. Chứ không phải như người thầy của hắn - người đã cống hiến hết tâm huyết cho sự phát triển của đất nước nhưng lại đột ngột ra đi vì làm việc quá sức.
Người chết rồi, không còn bất cứ thứ gì.
Hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, thậm chí để tự thưởng cho mình, hắn còn bỏ ra rất nhiều tiền để mua chai Tửu Vương mà hắn vẫn luôn muốn sở hữu trong trang viên rượu vang đỏ mà hắn thường lui tới.
Cái giá một trăm tám mươi triệu won có thể là một con số khủng khiếp đối với những người bình thường, là một khối tài sản cả đời không thể kiếm được. Nhưng đối với Lưu Anh Việt giữ chức chủ tịch ngân hàng Hàn Quốc mà nói, đó chỉ là một khoản chi tiêu có thể khiến hắn vui vẻ mà thôi.
Hành động này cũng giúp hắn dễ dàng nhận được sự ngưỡng mộ của nữ minh tinh đi cùng.
Một khi sự giàu có của nam nhân có thể khiến nữ nhân ngưỡng mộ thì sẽ có nhiều chuyện xảy ra một cách tự nhiên. Nhìn vào hình ảnh nữ minh tinh giữ chặt cánh tay nam nhân, không hề bận tâm đến việc hắn tiếp xúc với những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể nàng đã chứng minh cho nhận định đó.
“Sao hôm nay ngươi lại vui như vậy?”
Sau khi trở lại xe, nữ minh tinh vẻ mặt dịu dàng: “Chai Tửu Vương này ngươi đã đến xem rất nhiều lần, lần nào cũng nói là chỉ mua khi nó vào thời điểm xứng đáng nhất.”
Nữ minh tinh rõ ràng là hiểu nam nhân, nhìn thấy nụ cười kiêu hãnh trên mặt hắn, nàng lập tức vặn người như rắn để trêu chọc thần kinh của đối phương, đồng thời ghé vào tai Lưu Anh Việt nhẹ nhàng thở ra: “Rượu ngon đương nhiên phải có mỹ nhân, nếu ngươi nói cho ta biết, thì ta sẽ là mỹ nhân đi kèm với chai rượu đó.”
“Ta mãi chưa thịt ngươi là vì ta cũng đang đợi ngày này.”
Lưu Anh Việt cười lớn nói.
Là một nam nhân có quyền lực và giàu có, hắn rất hiếm khi dùng con đường chân thành cảm động như đối xử với tình yêu đích thực để tán tỉnh các nữ minh tinh.
Trao đổi lợi ích.
Chỉ cần ngươi sử dụng tốt bốn từ này thì sẽ không có vấn đề gì.
Đến ngã tư đèn giao thông, nam nhân dừng xe ra hiệu cho nữ nhân nghiêng người rồi chậm rãi nói: “Có một số tập đoàn công ty không có đủ năng lực mà cố gắng trở thành các chaebol mới. Đôi khi cái giá phải trả cho việc muốn vượt lên giai cấp mới là bị cá mập xé xác. Mà ta, chắc sẽ được ăn được một miếng mỡ béo ngậy.”
Nữ nhân dừng hành động trong giây lát, rồi lại càng mạnh dạn hơn.
Ở xứ sở kim chi, ngành giải trí là thú vui của giới tài phiệt. Đối với nữ minh tinh vừa đoạt giải diễn viên mới xuất sắc nhất này, ông chủ của một tập đoàn còn không được coi là một chaebol đã khiến nàng khiêm tốn như một con chó, giờ đây dsoois với một nhân vật lớn có thể dễ dàng nuốt chửng một gã khổng lồ như chaebol, điều mà nàng có thể làm lúc này chỉ có thể là càng nhiệt tình hơn.
Đèn xanh đã sáng.
Nhưng chiếc xe Mercedes-Benz có chút rung lắc vẫn chưa vội khởi động, biển số đặc biệt và mẫu xe đắt tiền cũng khiến mấy chiếc taxi bị chặn ở phía sau không dám bấm còi, thay vào đó bọn hắn lặng lẽ chờ đợi chiếc xe đại diện cho quyền lực này chạy đi.
Chính vào lúc tất cả các phương tiện đang chờ bắt đầu có chút mất kiên nhẫn...
“Rầm!”
Với một âm thanh lớn, một chiếc xe chở rác phóng nhanh suýt tông vào chiếc xe Mercedes-Benz vẫn đang lắc lư với tốc độ chóng mặt!
...
Chó cùng dứt dậu.
Đám người Phác nữ sĩ đương nhiên biết rằng một tập đoàn có bản chất xã hội đen như tập đoàn Kim Môn sẽ không dễ dàng bị hạ gục, chắc chắn khi bị dồn đến đường cùng sẽ phản kháng.
Nhưng những người này rõ ràng đã tính toán sai một điều.
Kim Môn không phải là chó, mà là một con sói.
Một con sói đầu đàn!
Bất kỳ thợ săn nào cũng biết rằng sau khi bầy sói có sói đầu đàn, bất luận là độ xảo quyệt hay hung dữ đều nguy hiểm, đáng sợ hơn một con sói đơn độc.
…
Khi người ta tạo dựng được chỗ đứng có tiếng tăm trong giang hồ, thông thường đều sẽ tuân thủ câu này.
Ra một quyền, để tránh nhận trăm quyền.
Hiện tại chuyện có người muốn động đến tập đoàn Kim Môn đã không còn là bí mật, dù sao có thể vươn tới những vị trí cao đều không phải là kẻ ngốc. Khi đám người Đinh Thanh, Lý Tử Thành bị dẫn đi uống trà, nếu như không phản ứng kịp thời thì đến xương cũng bị người ta nuốt chửng.
Việc không liên quan đến mình thì gạt sang một bên.
Mặc dù rất nhiều ông chủ trong giới chính trị đã nhận tiền của tập đoàn Kim Môn, cũng đang từng bước gia nhập vào mạng lưới mà tập đoàn Kim Môn dày công xây dựng, nhưng vẫn là câu nói đó, thời gian quá ngắn.
Hay nói cách khác, những người này vẫn chưa bị kéo xuống nước hoàn toàn.
Vì vậy trong tình hình này, rất nhiều ông chủ đương nhiên sẽ khôn ngoan bảo vệ bản thân mình, đối mặt với vị khách quý Thôi Kỷ Hiền, hiện tại chắc chắn phải tránh đi.
Chính vào khoảng thời gian này, tập đoàn Kim Môn bắt đầu hành động.
Một khi ra tay sẽ rất bạo lực, lớp ngụy trang ban đầu của bọn hắn cũng bị xé bỏ hoàn toàn.
Tập đoàn Kim Môn vẫn là tập đoàn Kim Môn.
Mặc dù lợi nhuận do hoạt động kinh doanh hợp pháp của bọn hắn mang lại hiện đã rất lớn, nhưng những kẻ này vẫn sử dụng phương pháp riêng của mình để nói cho tất cả các ông chủ trong giới chính trị và các chaebol lớn khác một đạo lý mà bọn hắn vẫn luôn tuân theo.
Chúng ta là những kẻ chân lấm bùn tay vác dao, chúng ta trước giờ không sợ liều mạng.
Cho dù ngươi là vương hầu tể tướng, ngươi muốn giết ta thì ta sẽ kéo ngươi chết cùng!