Ngày hôm nay của Kim Tại Hạo cũng không ngoại lệ.
Vừa cảm nhận sự mềm mại của đôi tay đang xoa đầu mình, vừa nhắm mắt lại thả lỏng đầu óc, đây là cách thư giãn yêu thích của hắn...
Không biết từ lúc nào, xung quanh trở nên rất yên tĩnh, chỉ có tiếng rừng trúc bị gió chiều thổi xào xạc, mà bàn tay đang xoa bóp cũng dừng lại.
“CMN!”
Kim Tại Hạo cau mày mở mắt ra, nhưng thứ đập vào mắt hắn không còn là cô gái có làn da như tuyết nữa, mà là một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn.
“Giám đốc Thôi?”
Bởi vì đã nhận rất nhiều tiền từ đối phương, nên Kim Tại Hạo kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Nhưng giọng điệu của hắn đã trở nên gay gắt: “Thương nhân các ngươi không bao giờ biết đến lễ phép, chẳng lẽ không thấy ta đang nghỉ ngơi sao?”
“Thái độ của ông chủ Kim trước đây không tệ như này.”
Thôi Kỷ Hiền không hề tức giận, mà chỉ mỉm cười ngồi cạnh đối phương: “Ta và ông chủ Kim dù sao cũng có thể coi là bạn bè, ngươi nhờ cậy ta ba lần, ta đều không chút do dự.”
Trong mắt Kim Tại Hạo hiện lên vẻ chán ghét, xua tay không cho là như vậy: “Ta đã nói rồi, anh trai kém cỏi của ta vì kinh doanh thất bại mới nhờ ngươi giúp đỡ, sao nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nợ ngươi một ân tình vì đã cho anh trai ta vay tiền sao? Hay ngươi định dùng chuyện này để tống tiền ta?”
Hiện tại hắn người đứng thứ hai trong bộ nội vụ, hơn nữa đảng phái của hắn chiếm đa số ở thượng viện.
Điều này khiến Kim Tại Hạo rất hống hách khi đối mặt với Thôi Kỷ Hiền.
Còn đối phương thì sao?
Hiện tại không ai không biết tập đoàn Kim Môn đang bị điều tra, đám người kia không dễ chọc vào. Nếu không ngoài dự liệu, tập đoàn Kim Môn sẽ sớm chìm vào dòng sông lịch sử giống như rất nhiều hào kiệt quật khởi khác.
Trong tình hình này, Kim Tại Hạo thậm chí có thể ngửi thấy mùi bẩn thỉu tỏa ra từ đối phương.
Điều đó khiến hắn bịt mũi một cách ghê tởm.
“Kim Môn hiện đang gặp phải một số vấn đề.”
Thôi Kỷ Hiền vẫn mỉm cười đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta muốn nhờ ông chủ Kim một việc. Đương nhiên, chúng ta sẽ không ép buộc ngươi bằng những món quà đó.”
“Các ngươi coi như vẫn hiểu một chút quy tắc. Nhưng gần đây ta rất bận...”
Ngay khi hắn định từ chối yêu cầu thô lỗ của đối phương, lời nói và biểu cảm của Kim Tại Hạo đột nhiên trở nên đông cứng.
Bởi vì khi Thôi Kỷ Hiền vừa nói xong, tên tiểu tử thường có vẻ tươi cười với mọi người này đặt một khẩu súng màu tối tỏa ra ánh sáng sắc lạnh và một chồng tài liệu trước mặt hắn.
“Chó cùng dứt dậu, câu thành ngữ này ngươi không xa lạ nhỉ?”
Thôi Kỷ Hiền vẫn nở nụ cười trên môi: “Ngươi biết rõ ngày trước chúng ta làm nghề gì. Cho nên khó trách khỏi chúng ta sẽ làm những chuyện không hợp lý lẽ, thời gian này hy vọng ngươi đừng để bụng.”
Gặp vấn đề phải bình tĩnh, trước tiên phải thông qua chi tiết về đối thủ để đưa ra phán đoán.
Đây là câu nói được nhiều nhân vật lớn coi là chuẩn mực, đồng thời cũng khiến rất nhiều ông chủ chức vụ cao có chút chậm chạp trong lời nói và hành động.
Trong mắt ngươi, sự chậm chạp của kẻ khác có thể khiến ngươi cho rằng phản ứng của người này có chút chậm, thực ra điều mà ngươi không biết là trong khoảng thời gian đối phương có vẻ chậm chạp đó, hắn đã cân nhắc việc lợi việc hại rất nhiều lần.
Kim Tại Hạo hiện tại chính là như vậy.
Phản ứng của hắn rất chậm, nhìn bề ngoài có vẻ chậm chạp vì sợ hãi, nhưng thực ra đầu óc hắn đang quay cuồng như chớp cân nhắc mọi lợi hại.
Thôi Kỷ Hiền đã nói ra bốn từ.
Chó cùng dứt dậu.
Đây là một lời đe dọa, cũng là một lời tuyên bố.
Tại khoảnh khắc này có thể nhìn ra được lời nói hành động thường ngày của một người sẽ có tác động như thế nào ở thời điểm quan trọng. Nếu như bốn từ này được nói ra bởi Lý Tử Thành lạnh lùng của tập đoàn Kim Môn hay hổ mặt cười Đinh Thanh, thì Kim Tại Hạo sẽ không do dự tin rằng đối phương có đủ dũng khí và tàn nhẫn kéo mình cùng chết.
Nhưng hiện tại những kẻ tàn bạo của tập đoàn Kim Môn đã bị mời đi uống nước chè.
Về phần Thôi Kỷ Hiền?
Bất luận có tài xã giao đến đâu, thì trong mắt các quan chức cấp cao, hắn chẳng qua chỉ là một người trung gian.
Để trở thành một người trung gian giỏi cần có những yếu tố gì?
Khôn khéo linh hoạt, giỏi giao tiếp. Dường như không có cây cầu nào mà hắn không thể bắc được.
Đây là điều thứ nhất.
Điều thứ hai, người đó có được sự tin tưởng tuyệt đối của cả hai bên trong giao dịch. Bởi vì chỉ có sự tin tưởng tuyệt đối của cả hai bên mới có thể tiến hành một loạt các hoạt động trao đổi bất hợp pháp thông qua người trung gian này một cách an toàn.
Nhưng khi một người trung gian đánh mất điều cốt lõi của mình, thì mọi thứ sẽ tan biến.
Lý do khiến ngươi có thể chiếm được lòng tin của các ông chủ lớn lật mặt vô tình này không phải vì kỹ năng của ngươi, mà là vì ngươi có thể cung cấp cho bọn hắn những gì bọn hắn cần và có thứ để đối phương tin tưởng vào ngươi.
Trong mắt của Kim Tại Hạo, sự sụp đổ sắp xảy ra với tập đoàn Kim Môn đồng nghĩa với việc Thôi Kỷ Hiền mất đi tư cách làm người trung gian.
Vậy thì người này có thể thực hiện được hành vi uy hiếp bao nhiêu phần trăm?
Với tình hình hiện tại của tập đoàn Kim Môn, Thôi Kỷ Hiền có thể điều động được bao nhiêu lực lượng của Kim Môn?
Sau khi thẫn thờ khoảng gần một phút, Kim Tại Hạo đã đưa ra lựa chọn.
Nam nhân thu lại vẻ hoảng sợ trên mặt, ngẩng đầu lên dùng giọng điệu khá lạnh lùng nói: “Ông chủ Thôi, sau khi rời khỏi Kim Môn, dựa vào những mối quan hệ đã tích lũy được trong quá khứ, ngươi có thể sống rất tốt. Nhưng bây giờ ngươi lại thực hiện hành động uy hiếp ta, đồng nghĩa với việc ngươi đã hoàn toàn mất tư cách tham gia vào các hoạt động của tầng lớp thượng lưu!”