“Ta chết sẽ ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, các ngươi không thể trấn áp được, cũng sẽ làm cho đám người ông chủ Thôi càng hành động khốc liệt.”
Lưu Anh Việt dùng chút sức lực cuối cùng gầm lên: “Các ngươi phá vỡ quy tắc, các ngươi sẽ không thể tiếp tục chơi.”
Tiếng bước chân dừng lại.
“Chúng ta không sợ chết, chứ không phải là không cần mạng.”
Giọng nói truyền đến tai Lưu Anh Việt có cảm giác rất nhẹ nhàng: “Chúng ta biết phải chơi như thế nào.”
Cầu xin, la mắng, đe dọa, dụ dỗ...
Trong khoảng thời gian ngắn khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Lưu Anh Việt đã sử dụng gần như toàn bộ từ ngữ trong cuộc đời mình. Cuối cùng, đôi mắt hắn chuyển từ giận dữ sang tuyệt vọng, rồi vô hồn...
…
Bất kỳ màu sắc nào được sử dụng đến cực điểm đều rất đáng sợ.
Cho dù đó là màu đen.
Những nam nhân bước xuống xe rác không vội rời đi sau khi lấy được thứ mình muốn, mà chậm rãi đi về phía mấy chiếc taxi chưa dám di chuyển.
Động thái này lập tức khiến một số tài xế taxi bắt đầu hoảng sợ.
Thậm chí, có tài xế tính tình vội vàng đã nhấn chân ga, định vượt qua những nam nhân đó.
Nhưng một nam nhân trong số đó đã giơ súng ra buộc hắn phải ngoan ngoãn dừng lại.
Chính vào lúc tài xế lặng lẽ xoay vô lăng, một câu nói của đối phương đã khiến hắn hoàn toàn không còn ý nghĩ bỏ chạy.
“Biển số xe 22H78, hình như là xe của hãng taxi Doanh Hưng.” Nam nhân nở một nụ cười hung dữ với tài xế, sau đó dang hai tay nói với hắn: “Tiền hoa hồng lái xe của ngươi thuộc về ai? Phác Thái Xương hay Xa Hải Xuyên?”
Tài xế há hốc miệng ngạc nhiên, thậm chí hắn còn quên mất nỗi sợ hãi của mình.
Phác Thái Xương và Xa Hải Xuyên đều là đại ca lớn trong ngành vận tải, tuy không điều hành công ty kinh doanh vận tải, nhưng bọn hắn thành lập công ty để thu phí bảo kê. Đây là luật bất thành văn của đường bốn Seoul, không phải là không có kẻ nào phản kháng.
Nhưng kết cục là chiếc xe bị cháy không rõ nguyên nhân và người đó bị đánh gãy chân khiến tất cả những kẻ khác đều biến thành những con cừu ngoan ngoãn.
“Xe của ta thuộc công ty Hải Kim của chủ tịch Phác, ta và chủ tịch Phác có mối quan hệ tốt đẹp, thường cùng nhau chơi bài...”
Nỗi sợ hãi khiến người ta không thể nói mạch lạc, tài xế không biết những kẻ này sẽ đối xử với mình như thế nào, lập tức nhận người quen mà thực chất không có bất cứ mối quan hệ nào, thử dùng danh tiếng của Phác Thái Xương để đối phương tha cho mình.
“Đừng sợ. Cứ giả vờ như ngươi không nhìn thấy chúng ta.”
Nam nhân mỉm cười ném một xấp tiền qua cửa kính ô tô, trong khi tài xế vẫn còn đang bối rối, nam nhân tiếp tục vỗ vai đối phương: “Đây chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường thôi. Ngươi phải hiểu rằng chỉ có kín miệng mới có thể sống tốt. Mà từ hôm nay trở đi, ngươi không cần phải trả thêm một xu nào cho tiền bảo kê.”
Biểu cảm của tài xế rất đặc sắc.
Đầu tiên là do dự, sau đó là hoài nghi, cuối cùng biến thành vui mừng khôn xiết.
Xấp tiền đó không phải là con số nhỏ, nhưng nó chẳng là gì so với việc sau này không phải trả phí bảo kê.
Ở xứ sở kim chi, nghề lái taxi chắc chắn là một công việc thu nhập cao.
Có thể nói nếu như không cần phải trả khoản phí lộn xộn đó, thu nhập của một tài xế taxi đủ cho gia đình bọn hắn có cuộc sống đàng hoàng.
Hiện tại theo như lời nói của nam nhân này thì thu nhập của gia đình tài xế này tự nhiên tăng thêm 30%!
Đây là một chiếc bánh lớn làm thay đổi cuộc đời.
Hiện tại cho dù yêu cầu tài xế giữ bí mật hay yêu cầu tài xế nói dối, chắc chắn hắn sẽ không ngần ngại.
Sau khi nói chuyện với một số xe taxi, những nam nhân kia không quay lại xe chở rác mà lên một chiếc xe tải màu đen và rời đi.
Đến tận lúc này, một nam nhân trung niên với vẻ mặt buồn bã chậm rãi bước ra khỏi xe chở rác, sau đó chậm rãi đi về phía xe Mercedes-Benz, hắn dùng ánh mắt vô cảm nhìn Lưu Anh Việt không còn chút sự sống, sau đó run rẩy lấy ra chiếc điện thoại di động.
“Báo cáo đồng chí cảnh sát, hình như ta đã đụng phải ai đó...”
Dưới đáy xã hội này không bao giờ thiếu người nghèo, vì nhiều lý do mà không khó tìm được một người sẵn sàng bỏ ra mạng sống và sự tự do của mình.
Giống như câu tập đoàn Kim Môn nói với Lưu Anh Việt khi bọn hắn rời đi.
Trò chơi này bọn hắn biết cách chơi. Hơn nữa còn chơi rất tốt.
...
Trò chơi vẫn tiếp tục.
Vụ tai nạn xe hơi chỉ là khúc dạo đầu cho cuộc phản công của Kim Môn, cả Tô Bình Nam và Phác nữ sĩ đều biết rằng mấu chốt thực sự của trận chiến là cuộc chiến trên đỉnh kim tự tháp.
Câu lạc bộ tư nhân Dạ Môn.
Đây là một câu lạc bộ cực kỳ sang trọng với giá vào cửa cực kỳ cao, bằng chứng là chi phí làm thẻ thành viên thông thường lên tới ba mươi triệu won.
Nhưng cho dù vậy, câu lạc bộ ngày nào cũng rất tấp nập.
Quận Gangnam nơi đất đai cực kỳ đắt đỏ, Dạ Môn chiếm một diện tích rất lớn.
Được thiết kế giống một trang viên, câu lạc bộ tư nhân này có diện tích lên đến một mẫu Anh.
Diện tích này có thể không phải là vấn đề lớn ở Hạ quốc, nhưng ở nơi nhỏ bé này lại rất hoành tráng.
Từ điều này có thể thấy sức mạnh và tiền tài của kẻ đứng đằng sau câu lạc bộ.
Kim Tại Hạo phó bộ trưởng bộ Nội vụ rất thích câu lạc bộ này.
Không chỉ vì nơi này rất yên tĩnh, có thể cung cấp những dịch vụ mà hắn muốn. Điều quan trọng hơn là trong mắt hắn, nơi này không mang chút dáng dấp quê mùa nào.
Hắn rất ghét cái mùi tỏa ra từ đám người đó.
Nghèo đói, ngu ngốc...
Mùi của những thứ này cùng tỏa ra đủ khiến hắn thấy buồn nôn.
Không một người dân nào ngờ rằng nam nhân luôn tỏ ra khổ sở trước mặt bọn hắn, người dường như đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự khổ đau của nhân dân, hàng đêm hắn đều ở trong bể bơi bên rừng trúc uống một ly rượu vang đỏ có giá mà bọn hắn phải làm việc suốt một năm trời.