“ĐM!”
Kim Tại Hạo gầm lên đứng dậy.
Cái tát nặng nề này của Thôi Kỷ Hiền không khiến Kim Tại Hạo hoảng sợ mà khiến hắn càng tức giận.
Rõ ràng cho đến hiện tại hắn vẫn không dám tin tập đoàn Kim Môn lại điên cuồng ra tay với một nhân vật lớn có chức vụ cao trong giới chính trị như mình. Cùng với tiếng gầm của hắn, hai nhân viên an ninh của câu lạc bộ cuối cùng cũng nghe thấy và tiến vào.
“Tiên sinh, có cần chúng ta giúp đỡ không?”
Mặc dù Lão Thôi mang theo bảy tám người, câu lạc bộ chỉ có hai người, nhưng Xa Xương Hạo phụ trách an ninh của câu lạc bộ vẫn tỏ ra rất tự tin.
Bởi vì bọn hắn không đại diện cho bản thân mình, mà là đại diện cho câu lạc bộ Dạ Môn có thể kiếm ăn cả trong tối và ngoài sáng!
Ông chủ của câu lạc bộ Dạ Môn thần bí luôn là một bí ẩn, nhưng nhìn vào sự nâng đỡ của các ông chủ lớn, bối cảnh của câu lạc bộ này chắc chắn không hề nhỏ.
Sự xuất hiện của nhân viên an ninh cũng khiến vẻ mặt tức giận của Kim Tại Hạo có chút nhẹ nhõm.
Câu lạc bộ Dạ Môn có lực lượng rất mạnh.
Khách hàng đều là những kẻ đứng đầu trong ngành của bọn hắn, hơn nữa một câu lạc bộ xa hoa như vậy, những thứ như hư vinh và thể diện càng được phóng đại lên gấp trăm lần. Vậy làm sao có thể không xảy ra xung đột giữa các khách hàng?
Nhưng mọi cuộc xung đột đềsẽ được tập đoàn Dạ Môn giải quyết tốt đẹp.
Năm 1919, Hàn Cường Thực và Hàn Tại Mãn nhân vật nổi tiếng thượng viện vì tranh giành một cặp chị em mà động tay động chân, mọi người đều nghĩ rằng cuộc chiến giữa hai con rồng này sẽ rất ồn ào, nhưng kết quả thì sao?
Sự xuất hiện của người đứng đằng sau câu lạc bộ không chỉ khiến hai bên ngừng cờ trống ngồi xuống uống rượu, mà còn khiến sự việc chìm vào im lặng.
Nhìn sự việc đừng chỉ nhìn vào bề ngoài.
Dù sao sự việc cũng không có gì to tát, đối với người bình thường chẳng qua chỉ là vì nữ nhân, ngươi tát hắn một cái, hắn đá ngươi một cái mà thôi.
Nhưng khi đó hai người này đều không dễ dây vào, bị đánh ở nơi công cộng là chuyện nhỏ nhưng thể diện lại là chuyện lớn, đã có tin đồn hệ thống cảnh sát đang thu thập thông tin về Hàn Tại Mãn. Cũng có người nghe được đề xuất của thượng viện về việc không làm tròn trách nhiệm của phòng Giám sát số hai.
Trong tình huống khó tra kiếm vào vỏ như vậy, chủ câu lạc bộ vẫn có thể mạnh mẽ trấn áp, có thể tưởng tượng ra độ khó như thế nào.
Đáng tiếc, cho dù là Kim Tại Hạo hay là các nhân viên an ninh ở câu lạc bộ Dạ Môn đều quên mất một điều.
Tập đoàn Kim Môn – tập đoàn bạo lực có lai lịch xã hội đen này hiện tại đang ở thời điểm nguy cấp nhất, lúc này bọn hắn chỉ tin vào con dao trong tay mình, đối với bất cứ kẻ nào bọn hắn đều có dũng khí rút dao ra chống trả.
“Lôi bọn hắn ném ra ngoài!”
Kim Tại Hạo biểu hiện vẫn rất mạnh mẽ, ngón tay chỉ vào Thôi Kỷ Hiền không biết là vì sợ hãi hay là tức giận mà không ngừng run rẩy.
“Ông chủ Thôi, bởi vì thẻ thành viên của ngươi chỉ là hạng bình thường, vì vậy theo quy định ta bắt buộc phải mời ngươi rời khỏi nơi này, vì sự có mặt của ngươi đã quấy rầy sự nghỉ ngơi của ông chủ Kim.”
Mặc dù lời nói của Xa Xương Hạo rất khách khí, nhưng hành động lại không mấy khách khí.
Hắn không chỉ đứng ở trước mặt Thôi Kỷ Hiền mà còn dùng tay đẩy mạnh vào vai của Thôi Kỷ Hiền.
Sự sỉ nhục khiến Thôi Kỷ Hiền hoàn toàn vượt qua giới hạn trong lòng.
“Thực ra ta chỉ như một con chó có chỗ dựa vào, các ngươi ăn thịt, ta dựa vào việc đôi bên cùng có lợi chỉ uống được chút canh mà thôi, nhưng hắn lại luôn ép ta, ngươi thực sự cho rằng Thôi gia Khánh Châu ta không dám làm đúng không?”
Nam nhân trung niên với đôi mắt đỏ ngầu quay lại nhìn những nam nhân đi theo mình, hét lên hai từ làm thay đổi quỹ đạo cuộc đời hắn.
“Làm việc!”
Cảnh tượng tiếp theo đã dập tắt hoàn toàn vận may của Kim Tại Hạo.
...
Trong kinh doanh tập đoàn Kim Môn có thể không có nhiều nhân tài, nhưng nói về việc dùng bạo lực chơi dao thì thực sự không thiếu người tài giỏi.
Thôi Kỷ Hiền vừa nói ra hai chữ đó, bảy nam nhân đã lao lên như những con báo, mỗi người thực hiện một nhiệm vụ như đã luyện tập rất nhiều lần từ trước, bọn hắn đứng trước mặt hai nhân viên bảo vệ đẩy Thôi Kỷ Hiền, một trái một phải, một trước một sau chặn mọi khả năng phản kháng của đối phương.
Hai nhân viên bảo vệ thậm chí còn không kịp phản ứng, hai tay bị khống chế chặt sau lưng, sau đó Kim Tại Hạo nhìn thấy lưỡi dao sắc bén lóe lên trên mặt nước bể bơi.
Tiếng gầm, tiếng la hét vang vọng trong khoảng sân vắng vẻ trong giây lát, sau đó lại biến thành im lặng chết chóc. Những người đi theo Thôi Kỷ Hiền đã bịt chặt miệng của hai nhân viên bảo vệ vừa rồi còn rất ngông cuồng, lưỡi dao sắc bén không ngừng đâm vào cơ thể đối phương.
“Bọn bọn hắn không chết được đâu, chỉ là vết thương nghiêm trọng một chút, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện tiếp theo của chúng ta.”
Thôi Kỷ Hiền hoàn toàn mất đi sự khiêm tốn vừa rồi, thay vào đó là vẻ mặt dữ tợn: “Chúng ta không muốn đấu một trận phân rõ thắng thua với câu lạc bộ đêm, vì vậy sẽ để lại một đường lui, nhưng ông chủ Kim ngươi cũng không được làm gì quá đáng.”
“Rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
Kim Tại Hạo không còn mạnh mẽ như vài phút trước.
Cuối cùng hắn đã nhìn ra sự quyết tâm của tập đoàn Kim Môn, đồng thời cũng nhìn ra sức mạnh của con quái vật bóng đêm này khi không còn đám người Đinh Thanh, Lý Tử Thành, vì vậy hắn nhanh chóng đổi giọng: “Có một số việc ta thực sự không thể giúp được gì. Hiện tại Phác nữ sĩ đã soạn thảo một dự luật về việc huy động vốn bất hợp pháp và sử dụng bạo lực để thực hiện các giao dịch không chính đáng của tập đoàn Kim Môn, với khả năng của mình ta thực sự không thể nào xoay chuyển thế cục.”