“Ta là người có văn hóa, thứ này thực sự không có tác dụng gì.”
Thôi Kỷ Hiền không hề để ý đến những gì đối phương đang nói, cầm khẩu súng trên bàn gài lại thắt lưng, sau đó đối diện với đôi mắt trống rỗng của Kim Tại Hạo, cẩn thận lấy một ống kim tiêm từ trong túi áo khoác ra, nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Tập đoàn Kim Môn chúng ta đã cố gắng hết sức để hòa nhập vào giới chính trị, vẫn luôn chơi theo luật. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không dám trái luật để lật tung bàn cờ.”
“Có thể trong mắt các ngươi, chúng ta chỉ là một nhóm người bạo lực, chỉ là những tên nông dân.”
Tay trái Thôi Kỷ Hiền cầm đầu kim tiêm, tay phải gõ nhẹ vào thành ống. Chất lỏng trong ống kim tiêm dưới ánh đèn có màu xanh nhạt lấp lánh, trông đặc biệt kỳ dị.
“Nhưng những kẻ nhà quê chúng ta trong mắt các ngươi lại thực sự rất giỏi trong việc dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Ví dụ như ống kim tiêm này, là chúng ta đặc biệt mang tới cho các, đại nhân vật như ngươi dùng.”
Dưới ánh mắt lo sợ của Kim Tại Hạo, Thôi Kỷ Hiền rất nghiêm túc giới thiệu một chút về kiến thức khoa học: “Succinylcholine là một loại thuốc giãn cơ. Chức năng của nó là ngăn chặn sự truyền dẫn của các chất dẫn truyền ở điểm nối các dây thần kinh và cơ bắp. Giới pháp luật trước giờ chưa từng chú ý đến tác dụng của nó, thậm chí còn không biết đến. Bởi vì mục đích cơ bản của việc phát triển loại thuốc này là để biến nó trở thành một trong những loại thuốc điều trị hiệu bệnh Parkinson.”
“Nhưng loại thuốc này lại là loại thuốc ưa thích của Mossad để ám sát rất nhiều kẻ thù.”
Thôi Kỷ Hiền lộ ra vẻ khinh thường: “Một dân tộc vẫn luôn tuyên truyền với thế giới rằng bọn hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu cuộc đàn áp trong thế chiến thứ hai lại là một trong những dân tộc giỏi sử dụng các thủ đoạn bạo lực nhất. Thế giới này CMN thực sự rất nực cười, phải không?”
“Ông chủ Kim bị bệnh hen suyễn, hơn nữa tim cũng không được tốt.”
Nhìn biểu cảm của nhân vật lớn trước mặt chuyển từ bất ngờ sang sợ hãi, sau đó lại tỏ ra tôn trọng và cẩn thận, Thôi Kỷ Hiền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, hắn mỉm cười và nói ra thông điệp cuối cùng.
“Nếu như chúng ta không hài lòng, thì tập đoàn Kim Môn không ngại để ông chủ Kim vô ý tiêm phải một số thứ như này vào cơ thể mình. Khi đó cơ hô hấp vốn không khỏe mạnh của ngươi sẽ ngừng hoạt động.”
Thôi Kỷ Hiền dang hai tay: “Nếu tập đoàn Kim Môn sắp bị chôn vùi trong lịch sử, thì những kẻ quê mùa như chúng ta chẳng cần quan tâm thế giới này ngập trong cơn lũ, có phải không?”
Từ trước đến giờ, Kim Tại Hạo luôn sống trong môi trường được mọi người xu nịnh nên có một ảo tưởng.
Được người ta tâng bốc là mạnh mẽ, dũng cảm, không sợ bất cứ thế lực bóng tối nào, những lời này nghe nhiều làm tai mọc kén.
Đó là vì hắn thực sự mạnh mẽ, có thể đối mặt với mọi nguy hiểm mà không hề sợ hãi. Nhưng sau khi Thôi Kỷ Hiền nghiêm túc giới thiệu cây kim phát ra ánh sáng kỳ lạ đó, lưng hắn không ngừng ớn lạnh.
Hắn luôn cho rằng sau khi tập đoàn Kim Môn lên bờ đã gột rửa hết khí chất tàn bạo, không còn là kẻ quê mùa chỉ biết chém chém giết giết, nhưng hóa ra bản chất của những kẻ này chưa bao giờ thay đổi.
Cho dù những kẻ này có ăn mặc chỉnh tề đến đâu thì bản chất bọn hắn vẫn là những kẻ điên không cần mạng!
Kim Tại Hạo đã gạt bỏ mọi phán đoán trước đó, bởi vì bất luận là nhìn vào ánh mắt hay là hành động của Thôi Kỷ Hiền, thì tên tiểu tử này thực sự dám làm thật! Hắn thực sự sẵn sàng chết cùng mình!
Nỗi sợ cái chết bao trùm toàn bộ cơ thể nam nhân!
Bởi vì vừa rồi hắn không hề nói dối, hắn thật sự không có cách nào ngăn cản được hành động của Phác nữ sĩ!
Trong giới chính trị coi trọng nhất điều gì?
Cân bằng.
Đáng tiếc là ở một đất nước như xứ sở kim chi nơi hệ thống chính trị hoàn toàn khác biệt giữa Đông và Tây, sự cân bằng trong hệ thống chính trị mong manh như một tờ giấy.
Đúng là Kim Tại Hạo là người nắm quyền lực thứ hai trong bộ nội vụ, đồng thời hắn cũng là trụ cột có tiếng nói rất lớn trong phe phái của mình. Nhưng hắn không có cách nào ngăn cản Phác nữ sĩ - người thừa kế của ông chủ Phác đã cày cuốc ở xứ sở kim chi suốt mười tám năm.
“Ta thực sự không có cách nào giúp ngươi.”
Sau nhiều thập kỷ hoạt động chính trị, Kim Tại Hạo thề rằng hắn chưa bao giờ nói chuyện một cách thành thật như vậy.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của đối phương, Kim Tại Hạo đưa ra cách duy nhất mà mình có thể nghĩ ra: “Hiện tại cách duy nhất có thể giúp tập đoàn Kim Môn tồn tại là tự ngắt đuôi để thoát thân, từ bỏ các hoạt động kinh doanh quay trở lại Busan. Có thể các tài phiệt sợ nếu đuổi cùng giết tận sẽ bị trả thù mà để cho các ngươi một con đường sống. Hơn nữa ta thề rằng ta sẽ bảo vệ tài sản của ngươi.”
“Tòa nhà Trường Hà chắc ngươi biết đúng không? Đây là tòa nhà nằm ở quận Gangnam, giá trị thị trường của nó chắc là ngươi nắm rõ.” Thôi Kỷ Hiền vẫn đang nghịch kim tiêm khiến Kim Tại Hạo sợ hãi, bèn đề xuất một khoản hối lộ có thể khiến quãng đời còn lại của hắn không phải lo lắng.
“Một bên là nó.”
Thôi Kỷ Hiền đặt ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu xanh nhạt lên tay trái của Kim Tại Hạo, sau đó đặt một xấp tư liệu dày về quyền sở hữu tài sản vào tay phải của đối phương: “Mười bảy tầng, bốn trăm sáu mươi hai quyền sở hữu tài sản đủ cho phe của ngươi phân chia chiếc bánh này.”
“Chọn thế nào là tùy ngươi.”
Khối tài sản khổng lồ đặt trước mặt Kim Tại Hạo, làm sao có thể không bị lay động.
Lợi ích càng lớn, rủi ro càng cao.
Hiện tại đối với Kim Tại Hạo mà nói, rủi ro chỉ là thứ yếu, chủ yếu là hắn thực sự bất lực.