Khi hắn đang định từ chối, Thôi Kỷ Hiền nghiêng người nói một câu như sấm sét đánh vào tai hắn: “Nếu Phác nữ sĩ có dự định kế thừa sản nghiệp của ba mình, thì chưa chắc nàng không có kết cục như ba mình.”
Dù lời nói có vẻ khó hiểu, nhưng khuôn mặt của Kim Tại Hạo hoàn toàn biến sắc vì kinh ngạc.
Năm đó tổng thống Phác đã chết như thế nào?
Bị ám sát!
Vốn dĩ hắn cho rằng tập đoàn Kim Môn đã rất điên rồ, nhưng đến tận lúc này Kim Tại Hạo mới nhận ra mình đã đánh giá thấp những tên nhà quê này.
Đám người này không phải đang lên cơn điên, mà là như một lũ điên đang phát bệnh!
Lợi ích khổng lồ, uy hiếp đến tính mạng, lại thêm phong cách làm việc điên rồ.
Hàng rào phòng thủ tâm lý của Kim Tại Hạo từng lớp từng lớp bị phá vỡ, vì vậy hắn nêu ra một vấn đề mà đến bản thân hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới: “Phe phái họ Phác rất mạnh. Phác nữ sĩ có lẽ không làm chủ được toàn bộ mọi việc.”
Nói không rõ ràng là thói quen ăn sâu của các chính trị gia, nhưng thái độ và nội dung bộc lộ trong câu nói này cuối cùng đã khiến Thôi Kỷ Hiền nở nụ cười trên môi, từ từ đút ống tiêm vào vỏ, rồi mới tiếp tục nói nhỏ: “Mọi việc chúng ta sẽ lo liệu, chúng ta chỉ cần ngươi giúp dọn dẹp mớ hỗn độn đó.”
Vừa nói Thôi Kỷ Hiền vừa đẩy chồng tài liệu quyền sở hữu vào tay Kim Tại Hạo: “Lợi ích đi đối với nguy hiểm. Chúng ta sẽ chịu mọi rủi ro. Còn ngươi sẽ nhận được những lợi ích to lớn. Nếu không còn các trụ cột của phe phái họ Phác, ông chủ Kim ngươi có thể sẽ thăng tiến thêm một bước nữa.”
“Cứ coi như hôm nay ta chưa từng gặp ngươi.”
Kim Tại Hạo nhận tập tài liệu, sau đó đứng dậy nhìn những nhân viên an ninh đang hấp hối: “Ta sẽ giải thích chuyện của bọn hắn với câu lạc bộ. Bây giờ rất muộn rồi, đã đến lúc về nghỉ ngơi.”
Nhìn bóng lung của Kim Tại Hạo, Thôi Kỷ Hiền nhớ lại những gì ông chủ Tô đã nói trước khi đến đây.
“Những con kền kền đó có thể tấn công chúng ta là vì chúng ta yếu đuối.”
Tô Bình Nam lúc đó vẻ mặt rất bình tĩnh: “Khi phe phái họ Phác suy yếu, mà chúng ta chứng minh được năng lực lật ngược tình thế của mình, thì lũ kền kền đó tự nhiên sẽ thay đổi mục tiêu, đây là bản chất của chúng.”
“Luôn kết giao với kẻ chiến thắng.”
...
Tống Tú Tinh không thể nào ngờ nam nhân đang ôm cô bé bên cạnh mình lại đang bí mật phản công mạnh mẽ nhằm vào nhóm người đứng đầu đất nước, lúc này nữ nhân chỉ ngồi im lặng ở ghế sau của chiếc xe Mercedes-Benz đắt tiền, dùng camera ghi lại chân thực cảnh cô bé nghiêng nửa người ra khỏi cửa sổ trời.
Ngô Doãn Nhi đang rất vui vẻ.
Nàng đã ở Seoul rất lâu, nhưng chưa bao giờ thực sự được ngắm nhìn thành phố này.
“Ánh sáng thật là đẹp.”
“Tòa nhà đó cao quá.”
Một người chưa từng đến trường như Ngô Doãn Nhi có vốn từ vựng rất kém, nhưng những lời nói đơn giản như vậy lại khiến mắt nữ nhân đỏ hoe. Bởi vì nàng biết, cô bé sẽ không bao giờ thuộc về thành phố này.
Đây là tiếng cười cuối cùng trong cuộc đời cô bé.
Xe chạy không nhanh lắm, mái tóc khô của cô bé tung bay trong gió, nàng đã bắt đầu ho nhưng vẫn quan sát mọi thứ mình có thể nhìn thấy.
Nàng thực sự rất hiểu chuyện.
Bởi vì lúc này cơn đau phát ra từ cơ thể khiến nàng đứng không vững, nhưng cho dù vậy, cô bé Ngô Doãn Nhi chỉ mới tám tuổi này lại thực sự chịu đựng được.
Khi xe đến công viên Lạc Sơn ở trung tâm thành phố, cô bé đã không còn sức lực ngắm nhìn cảnh đêm thành phố nữa. Cái đầu nhỏ nhắn dễ thương của nàng gục xuống một cách yếu ớt.
“Tỷ tỷ, ta phải đi rồi.”
Ngô Doãn Nhi dựa lưng vào chiếc ghế mềm mại nở một nụ cười mạnh mẽ với nữ nhân trước khi nhìn sang Tô Bình Nam.
“Cảm ơn ngươi.”
Cô gái cúi đầu với Tô Bình Nam: “Thực ra ngươi không có gì kỳ quái, ngươi là người tốt, có thể giúp ta một việc cuối cùng được không?”
Tô Bình Nam bình tĩnh gật đầu.
“Ngươi đáng thương giống như ông nội ta, không có người bầu bạn, tìm Nhút Nhát đi, ta tặng nó cho ngươi, nó rất thông minh, rất nghe lời, nhất định không làm ngươi tức giận, hơn nữa còn biết chơi đùa cùng ngươi. “
Nam nhân rất nghiêm túc gật đầu.
“Được, chỉ cần Nhút Nhát của ngươi còn sống, ta nhất định sẽ tìm được.”
“Tạm biệt.”
Sau khi mỉm cười tỏ lòng biết ơn với Tô Bình Nam, Ngô Doãn Nhi run rẩy lấy ra bức ảnh gia đình mà nàng luôn giữ kỹ bên mình, đây cũng là bức ảnh duy nhất nàng chụp cùng ba mẹ và các anh chị.
Cô bé hôn lên bức ảnh, giọng nói gần như không nghe được.
“Tạm biệt ba, tạm biệt mẹ, tạm biệt anh chị.”
Không giống Tống Tú Tinh khóc lớn thành tiếng, Tô Bình Nam bình tĩnh quay người lại nhìn vào khoảng trời tối nhất trong màn đêm sáng lóa của Seoul.
“Đi tìm con chó kia.”
Tống Tú Tinh rưng rưng nước mắt nhìn nam nhân kia hờ hững dặn dò tên thuộc hạ phía sau, nói xong một câu liền xoay người lên xe rời đi, thậm chí không liếc mình thêm một lần nào.
Như thể trong mắt hắn, nữ nhân xinh đẹp đã cùng hắn trải qua một buổi tối cả đời khó quên này chỉ là một công cụ ghi chép toàn bộ hành trình mà thôi. Điều này làm cho cơn giận trong lòng nữ nhân thậm chí còn lấn át nỗi buồn vì Ngô Doãn Nhi qua đời.
"Ngươi sẽ không tìm được đồng loại đâu, tên khốn lạnh lùng!"
Nữ nhân nhìn chiếc xe đi xa, một ý nghĩ như tia chớp lóe lên trong đầu.
Cuối cùng nàng đã hiểu nguyên nhân vì sao nhân vật lớn đến giờ nàng vẫn chưa biết tên này lại cùng một cô bé sắp chết trải qua đoạn đường cuối cùng.
Nam nhân này rất cô độc.
Quyền thế tiền hô hậu ủng và tài sản vô tận không thể thỏa mãn nhu cầu tinh thần của hắn ở giai đoạn hiện tại. Vì vậy nam nhân này mới vì cô bé nói ra hai chữ quái vật mà làm tất cả những chuyện này.
Nói cách khác, hắn đang cố gắng tìm một đồng loại có thể giúp hắn bớt cô đơn, một quái vật trong mắt mọi người giống như hắn.