Tô Bình Nam bật cười: "Nhìn cái gì cũng phải nhìn toàn diện, từ ý kiến của ông chủ Cố có thể thấy hắn không có vấn đề, cho nên điểm mấu chốt là tại sao đám người ở khu Thanh Sơn lại đột nhiên đưa ra những yêu cầu này?"
"Hơn nữa nói rất chuyên nghiệp, hoàn toàn hợp lý, từ góc độ của ông chủ Cố sẽ rất bị động. Mục đích của bọn hắn là tăng chi phí của chúng ta. Chi phí tăng thì áp lực của chúng ta cũng tăng, bọn hắn có cơ hội quang minh chính đại gia nhập."
"Như vậy rõ ràng là những kẻ đưa ra đề nghị chia sẻ áp lực tài chính là đối tượng thò móng vuốt ra đầu tiên."
Tô Bình Nam nở nụ cười, vân đạm phong khinh nói: "Thu nắm đấm rồi lại tung ra mới đau. Nếu ông chủ Cố nghĩa khí thì ta sẽ đưa đao cho hắn."
Tối hôm đó Cố Thanh Vân nhận được cuộc gọi từ Tô Bình Nam, trong điện thoại chỉ có một câu: "Xin chuyển lời tới ông chủ Cố, làm bạn của Cẩm Tú thì mãi mãi nhận được tình hữu nghị."
Ngày hôm sau, phó tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Cẩm Tú là Hà Minh Kiên chủ động nhận phỏng vấn của nhật báo Ô thành: "Tập đoàn Cẩm Tú đặt nền móng ở Ô thành là để tiện báo đáp Ô thành, cho các hộ di dời khu Thanh Sơn ở Ô thành một căn nhà tốt hơn. Tập đoàn Cẩm Tú căn cứ theo điều kiện thực tế của những hộ dân này, sẽ xây thêm một trăm năm mươi tòa nhà dân cư loại nhỏ, đồng thời hứa hẹn đền bù hai mươi sáu mét vuông, giúp cho những người dân này an cư lạc nghiệp. Đây là tinh thần trách nhiệm mà tập đoàn Cẩm Tú không thể thoái thác."
Ông chủ Cố nhận được cuộc gọi từ em trai trước, sau đó mới đọc báo. Hắn cẩn thận đọc mấy lần, trên mặt không kìm được nụ cười.
Trương Lam Vũ thấy ông chủ yên lặng suốt mấy ngày nay bỗng nở nụ cười thì cũng góp vui hỏi han: "Ông chủ, có tin vui gì vậy?"
Ông chủ Cố không trả lời, mà đưa báo cho Trương Lam Vũ.
Trương Lam Vũ vừa nhìn thấy bốn chữ "tập đoàn Cẩm Tú", trái tim lập tức đập dồn dập, thái độ nghiêm túc hẳn ra. Hiện tại ngày nào hắn cũng đi theo ông chủ Cố lo liệu mấy chuyện này, lập tức hiểu ra hàm nghĩa trong đó.
Lợi hại thật đấy! Mặc dù bây giờ Trương Lam Vũ đã cách lòng với Cẩm Tú, nhưng vẫn không kìm được cảm thán.
Tập đoàn Cẩm Tú và Tô Bình Nam chủ động từ bỏ một phần lợi nhuận, nước đi này phải nói là dứt khoát quả quyết. Hắn lùi một bước này, không chỉ đổi lấy trời cao biển rộng cho ông chủ Cố, mà còn giúp ngọn đuốc đầu tiên của ông chủ Cố cháy đến là tuyệt vời.
Cẩm Tú tặng đào, kiểu gì ông chủ Cố cũng phải tặng lại lê, nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này ai còn dám làm minh hữu của ông chủ Cố nữa. Cho nên miếng bánh ngọt to bự này chỉ có thể thuộc về tập đoàn Cẩm Tú.
Ông chủ Cố là ai, Trương Lam Vũ rất rõ. Hắn lại liên tưởng đến gương mặt xanh mét của ông chủ Cố và thái độ hùng hổ của ông chủ Triệu trong cuộc họp hôm đó, hắn biết là không lâu nữa ông chủ Cố sẽ ra tay. Người không ác thì đứng không vững, câu này không chỉ nói giang hồ.
…
Nhà hàng Đại Phú Hào, khu Thanh Sơn.
Trong nhã gian, đám Lý Bản ngậm một điếu thuốc lá nhưng không châm lửa. Hắn không hiểu chuyện của cấp trên, cũng không muốn hiểu.
Nhưng trước giờ từ trên xuống dưới tập đoàn Cẩm Tú chỉ có một thái độ đối với phường tam giáo cửu lưu.
Ở Thiên Nam ngươi có thể giở thủ đoạn, có thể kiếm ăn, Cẩm Tú sẽ không quan tâm đến mấy chuyện râu ria này. Nhưng nếu như ngươi cố tình khiêu khích Cẩm Tú, vậy thì trước giờ Cẩm Tú chỉ có một thái độ, đó là đuổi cùng giết tận.
Cửa nhã gian bỗng bị đẩy ra, Lý Bản lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói với người vừa đến: "Cút ra ngoài, không biết gõ cửa à?"
Người vừa đến là một hán tử cao to, để tóc ngắn, vết sẹo trên má trái rất rõ, mắt trái viết "liều lĩnh", mắt phải viết "ngông cuồng". Nghe Lý Bản nói vậy, hắn lập tức cúi đầu khom lưng đi ra ngoài, nào còn khí thế trước khi vào phòng. Hắn gõ cửa lại một lần nữa rồi mới đi vào.
"Trường Bình, trước khi anh trai ngươi chết cũng có đức hạnh y như ngươi, ngươi chẳng biết sửa đổi gì cả."
Lý Bản mở miệng liền mắng, song hán tử bưu hãn tên Trường Bình chỉ cười xòa, không dám phản bác.
"Cái tên hay chơi với các ngươi tên là Thường Thanh phải không?"
Lý Bản hỏi.
Trường Bình gật đầu, vẻ mặt lộ rõ ý cầu xin. Thường Thanh là huynh đệ của hắn, mọi người cùng lăn lộn giang hồ rất nhiều năm. Trường Bình do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra: "Bản ca, có thể thương lượng không? Ta đền tiền, có thể gánh vác được không?"
Trường Bình nói rất khách sáo, thậm chí là khép nép. Nếu để cho đám đại gia ngoài kia trông thấy cường đạo nổi tiếng khu Thanh Sơn trong mắt bọn hắn lại có thái độ như thế, thì e là sẽ tròng mắt sẽ lọt ra ngoài.
Hết cách rồi, Trường Bình không dám. Hắn quen Lý Bản, hơn nữa trước kia anh trai hắn cũng được coi là một tên côn đồ có tiếng ở khu Thanh Sơn, đi theo vị Bản gia trước mặt. Hơn nữa, bây giờ vị Bản gia này còn đi theo Tiểu Hồng Bào, càng không thể chọc vào, cho nên hắn chỉ đành hạ mình.
"Ngươi gánh vác?"
Ánh mắt Lý Bản lúc này giống như ánh mắt Tiểu Trang nhìn biển cả đêm ấy. Đây là ánh mắt thuộc về Cẩm Tú, tràn đầy sự kiêu ngạo của nhân viên viên Cẩm Tú và sự khinh thường giang hồ.