"Hắn là người đầu tiên đưa ra yêu cầu bồi thường diện tích và căn nhà loại nhỏ mà. Tập đoàn Cẩm Tú ăn thịt người không nhả xương, hắn cũng là người đầu tiên hét lên câu này khi mọi người đi đòi hỏi công lý mà đúng không?"
Lý Bản cười rất dịu dàng, nhưng khiến Trường Bình phải rùng mình ớn lạnh.
"Bản gia, ngươi muốn làm gì? Tay hay chân? Suy cho cùng cũng không thể lấy mạng hắn đúng không?"
Trường Bình cũng bình tĩnh lại.
Lý Bản lắc đầu: "Ngươi coi công ty Cẩm Tú là thứ gì, chúng ta là những người làm ăn nghiêm túc."
Bỏ qua ánh nhìn không tin của Trường Bình, Lý Bản nói tiếp: "Gần đây ngươi có một bãi cát đúng không? Tìm ngươi để làm ăn."
Trường Bình gật đầu, hắn không hiểu làm thế nào mà vị Bản gia dũng mãnh ở quận Thanh Sơn lại trở nên như thế này, nói chuyện mập mờ khó hiểu.
"Giá cát của ngươi thêm ba mươi phần trăm, Cẩm Tú Uyển có bao nhiêu cần bấy nhiêu."
Ngay khi câu nói này được nói ra, hai mắt Trường Bình nóng rực. Lợi nhuận khổng lồ trần trụi trước mắt, người chết vì tiền chim chết vì ăn, hắn lập tức cắn rắn nói: "Bản gia, ngươi nói xem phải làm thế nào?"
Lý Bản cười nói: "Nghĩ lệch đi đâu rồi, Cẩm Tú sẽ không dính líu đến những chuyện này."
Trường Bình oán thầm trong bụng, đồng thời cũng tò mò không biết Lý Bản muốn làm gì.
"Các người chơi cũng đã rất quen rồi, ta muốn ngươi bắt tay vào làm từ đầu, về phần chuyện gì, không cần ta dạy cho ngươi."
Giọng điệu của Lý Bản rất bình tĩnh, nhưng bên tai Trường Bình giống như tiếng sấm nổ vang, hắn lập tức im bặt.
Lý Bản đứng dậy, giọng điệu hung dữ: "Ta muốn có kết quả trong vòng ba ngày, nếu không ta sẽ bắt ngươi gánh lấy chuyện này."
“Nếu đi đúng, một bước đi đến phú quý. Đi không đúng...”
Cuối cùng Lý Bản nở nụ cười mà Trường Bình quen thuộc: “Tự mình suy nghĩ rồi hãy quyết định.”
Từ đầu đến cuối tuyệt nhiên Lý Bản không nói một lời máu me, nhưng Trường Bình lại đổ mồ hôi lạnh ướt lưng. Hắn hung hăng quát: "Ông chủ, lên rượu cho ta."
Không tới ba ngày, ngày thứ hai Thường Thanh đã bị bắt đi. Trường Bình được coi là một người giang hồ đủ tiêu chuẩn, nếu đã quyết định trở mặt thì sẽ trở mặt hoàn toàn.
Thường Thanh bị xốc ngược lên trời, khả năng gặp lại hắn về cơ bản là bằng không. Thỏ chết cáo buồn, những kẻ lõi đòi trong khu Thanh Sơn đã nếm trải đủ tư vị, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Bọn hắn nhận ra rằng mặc dù Tiểu Hồng Bào được mệnh danh là cực kỳ tàn nhẫn đã rời khỏi Ô thành, nhưng thủ đoạn của ngươi ta lại thông minh hơn, càng ngày càng lợi hại. Sau này chuyện của Cẩm Tú mọi người nhìn là được rồi, tuyệt đối đừng nhúng tay vào.
Tập đoàn Cẩm Tú là đồng minh kinh doanh của ông chủ Cố, đương nhiên ông chủ Triệu cũng có đồng minh kinh doanh nhưng mà kém xa so với Cẩm Tú.
Ông chủ Cố bắt đầu đòn phản công của mình, liên hoàn quyền đánh cho quân lính của ông chủ Triệu tan rã, không còn mặt mũi nào, từ đó về sau im ắng hoàn toàn. Đồng minh kinh doanh Triệu Quân Hách sợ vỡ mật, chạy chọt khắp nơi, tổn hao không biết bao nhiêu tiền của mới may mắn thoát thân.
Triệu Quân Mạc chinh chiến nhiều năm như vậy dĩ nhiên không phải là kẻ ngu ngốc, ra đi rất quả quyết. Cố Thanh Vân đã ăn rất nhiều tiền, hiển nhiên là giúp người ta nói tốt với Tô Bình Nam.
Gần đây, Cố Thanh Vân đã xây một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở núi suối nước nóng Thiên Đô, mới vừa cải tạo hoàn thiện xong, còn chưa mở cửa cho công chúng đã mượn cớ mời Tô Bình Nam đến.
Bình thường Tô Bình Nam hiếm khi đi trên những chiếc xe sang trọng bắt mắt, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cố Thanh Vân ở lầu hai nhìn thấy chiếc xe việt dã biển số xe Ô thành đang chạy vào khu nghỉ dưỡng liền chạy ra đón.
Hôm nay, Cố Thanh Vân khá cẩn thận, đặc biệt từ câu lạc bộ tìm một vài phục vụ nữ tay nghề tốt đợi ở suối nước nóng dành cho khách quý, còn làm một số khay nổi, trên đó đặt bộ sưu tập rượu vang đỏ.
Suối nước nóng dành cho khách quý nằm ở ngoài trời, được thiết kế rất thông minh, xây dựng trên núi, nhưng không phá hủy môi trường tự nhiên của suối nước nóng.
Trời xanh, mây trắng, gió nhè nhẹ thổi, Tô Bình Nam và Cố Thanh Vân ngồi đối diện nhau, quấn khăn tắm màu trắng như tuyết, hơn mười phục vụ nữ có đường cong hấp dẫn nửa quỳ ở mép suối nước nóng làm người phục vụ tạm thời.
Nhận ly rượu vang đỏ do một phục vụ nữ có dáng người và ngoại hình được coi là chất lượng cao nhất đưa cho, Tô Bình Nam thoải mái nhấp một ngụm mới nói: "Chỗ này ngươi làm tốt lắm."
Cố Thanh Vân nửa đùa nửa thật nói: "Nếu Tô Tổng ngươi thích, ta rất vui lòng tặng cho ngươi."
Phục vụ nữ có đôi mắt xinh đẹp đang phục vụ cho Tô Bình Nam lóe lên một tia sáng. Nàng tên là Ôn Uyển, là người đạt được huy chương vàng massage ở hội sở của Cố Thanh Vân, đi theo Cố Thanh Vân đã lâu, đương nhiên có thể nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng điệu của ông chủ.
Ôn Uyển biết hôm nay nàng sẽ phục vụ ai, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy người đó.
Tên của Thiên Nam vương Tô Bình Nam nàng thường nghe những vị khách giàu có phú quý thỉnh thoảng nhắc tới, nhưng mỗi lần nhắc đến, giọng điệu vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi. Ôn Uyển xuất thân từ một gia đình y học cổ truyền trung y, kỹ thuật massage có thể nói là một tuyệt kỹ. Nhiều khách hàng lớn đến câu lạc bộ Cố Thanh Vân bỏ thời gian chờ đợi, thậm chí còn sẵn lòng xếp hàng, có thể thấy kỹ thuật của nàng rất tuyệt vời.