“Nghe nói tập đoàn Kim Môn tung ra tin tức muốn tìm một con chó, anh họ ta nói nếu hắn có thể tìm được con chó kia, ba mươi triệu không phải thứ quan trọng nhất, có thể khiến tập đoàn Kim Môn nợ ân tình mới gọi là hô mưa gọi gió.”
“Ngươi đã xem tin tức chưa? Anh họ ta còn nói hắn nghe được một tin tức ngầm.”
Anh họ của đồng nghiệp trong công ty của nàng hẳn có địa vị không nhỏ trong thế giới ngầm. Điều này giúp đồng nghiệp của nàng biết được không ít bí mật trong giang hồ: “Hôm qua, toàn bộ cốt cán của tổ chức Tam Mộc đã bị bắn chết trong nhà hát. Không phải đám ác ôn kia muốn giết chết ngài Khương Hổ Tại mà là tập đoàn Kim Môn mượn tay cảnh sát đánh phục kích…”
Tống Tú Tinh mở to mắt vì kinh ngạc.
Điều càng làm cho nữ hài kinh ngạc hơn còn ở đằng sau.
“Tổ chức Tam Mộc và tập đoàn Kim Môn đã đánh nhau túi bụi từ trước. Nghe nói có mấy chục người chết trong lần xung đột này.”
Đồng nghiệp vẫn còn đang lải nhải bên cạnh, nhưng trong đầu nàng hiện lên câu trả lời của nam nhân mà nàng cho là người tốt. Lúc đó, hắn nhìn bầu trời đầy sao, giọng điệu ung dung.
“Ta không phải người tốt lành gì, ngay tại lúc này có rất nhiều người làm việc cho ta. Kết qu sẽ có rất nhiều người sẽ vì ta mà biến mất khỏi thế gian này.”
Khi đó, Tống Tú Tinh cho rằng đối phương chẳng qua chỉ cố gắng giữ thể diện bằng cách mạnh miệng nhưng thật ra lại dễ mềm lòng.
Hiện tại, nàng chợt có một trực giác.
Nam nhân kia nói thật.
Khó trách nam nhân có tài phú và quyền thế ngập trời có thể khiến người ta nghẹn họng lại không có tiếng tăm gì. Thì ra hắn là một con yêu quái ẩn mình trong bóng tối.
…
Gâu gâu gâu.
Tiếng chó sủa vang dội cắt ngang suy nghĩ của nữ hài.
Nàng ngẩng đầu.
Một con chó vàng không biết bị người ta dùng cái gì chặt đứt mất nửa cái đuôi, quá mức dơ bẩn, lông trên người rối nùi, đang điên cuồng chạy thoát khỏi sự đuổi bắt của mọi người, lao nhanh về phía nữ hài.
“Thật ra Đảm Tiểu Quỷ rất đáng yêu. Trên trán của nó có một chùm lông màu trắng. Mỗi lần bị ta đùa, chùm lông đó sẽ dựng đứng lên.”
Nhìn chùm lông màu trắng trên trán của con chó màu vàng, rồi lại nhìn đồ chơi duy nhất của tiểu nữ hài và con chó là quả bóng da màu đỏ, Tống Tú Tinh không sợ hãi, ngược lại còn ngồi xuống.
Đảm Tiểu Quỷ dường như ngửi được mùi của chủ nhân. Nó rất thông minh chạy đến, ngồi xổm xuống cạnh chân Tống Tú Tinh, nhưng ánh mắt lại tràn đầy hung ác và cảnh giác nhìn mọi người.
Con người sẽ thay đổi, con chó cũng vậy.
Sau một năm rưỡi bị lạc, con chó hiền lành trong lời nói của tiểu nữ hài đã học được cách nhe răng và hung dữ để bảo vệ mình như thế nào.
Trong mắt Tống Tú Tinh, con chó này là mối quan tâm của Ngô Doãn Nhi.
Nhưng trong mắt tất cả mọi người, nó đáng giá ba chục triệu.
Nhìn Đảm Tiểu Quỷ chạy đến dưới chân Tống Tú Tinh, đám hán tử mặc vest đen xăm hình nhìn nàng, ánh mắt trở nên hung hăng. Người dẫn đầu chậm rãi bước về phía nàng, sau đó nở nụ cười dữ tợn.
“Con súc sinh này là do ta tìm được trước, mau tránh ra.”
“Con chó là bạn của ta mà.”
Nữ hài ngăn trước Đảm Tiểu Quỷ. Nàng biết đây là cơ hội cuối cùng để nàng được gặp lại nam nhân kia.
“Quy củ!”
Nhìn nữ hài cố gắng bảo vệ cho con chó bẩn thỉu, hán tử mặc vest đen sắc mặt dần dần chuyển sang lạnh lẽo, nhưng khi hắn định cướp con chó, đồng nghiệp bên cạnh Tống Tử Tinh nơm nớp lo sợ nói ra hai chữ khiến đám hán tử mặc vest đen vây quanh lập tức dừng lại, hung hăng trừng hai người vài cái rồi mới hậm hực rời đi.
“Cũng may anh họ của ta nói cho ta biết, lần này tập đoàn Kim Môn bỏ ra rất nhiều tiền để tìm con chó. Bọn hắn hẳn dự liệu được tình huống này, cho nên bọn hắn đã định ra một quy củ.”
Đồng nghiệp trong công ty vẫn còn sợ hãi: “Nói ai tìm được thì là của người đó. Bất kỳ thủ đoạn cướp đoạt nào cũng sẽ vi phạm quy củ do bọn hắn đặt ra.”
“Vi phạm quy củ của bọn hắn sẽ như thế nào?”
Tống Tử Tinh vừa vuốt ve Đảm Tiểu Quỷ mình mẩy dơ dáy vừa hỏi. Nàng nhìn thấy rõ ràng sự hung dữ trong mắt đám người kia, nhưng về sau lại biến thành hoảng sợ. Sự thay đổi nhanh chóng như vậy khiến nàng cảm thấy có chút hiếu kỳ.
“Anh họ của ta nói, sẽ chết người đấy.”
Im lặng mấy phút, đồng nghiệp của Tống Tử Tinh cho ra đáp án khiến nàng rét lạnh sau lưng.
Nam nhân ánh mắt tang thương lúc nào cũng đè nén cảm xúc chân thực thật sự là một con quái vật sao? Hay là một ác ma?
Tống Tử Tinh không có đáp án.
Nữ hài ôm chặt lấy Đảm Tiểu Quỷ. Nàng không biết vì sao nàng lại có ấn tượng như vậy về một nam nhân chỉ ở chung có mấy tiếng. Nhưng lúc này, nàng chỉ muốn gặp Tô Bình Nam, chính miệng hỏi hắn một câu.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tống Tử Tinh đã quên mất một đạo lý.
Đó là, một khi nữ nhân nảy sinh sự tò mò không thể kiểm soát được về một nam nhân, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ đắm chìm.
Việc tiết hormone không cần lý do.
…
Tô Bình Nam, hoặc có thể nói là tập đoàn Cẩm Tú vẫn đang tiếp tục giết chóc.
Các đại nhân vật như Khương Hổ Tại, Lý Tể Dân và Hứa Anh Hảo đều đã chết trong nhà hát. Điều này khiến cho toàn bộ quan trường xứ sở kim chi chấn động. Sức ảnh hưởng của nó lớn đến mức thượng viện thậm chí phải triệu tập một cuộc họp khẩn cấp!
Tất cả các quan chức không một ai vắng mặt. Hơn nữa còn hình thành ý kiến thống nhất giữa các phe phái với nhau.
Tại cuộc họp, ngoài việc nhất trí thông qua phương án quét sạch tổ chức Tam Mộc, không ai phản đối việc cách chức hai giám đốc sở công an tỉnh và mười một cục trưởng cục cảnh sát.
Trong mắt bộ máy quan liêu, đây là hành động khiêu khích của thế lực đen đối với cả nước!
“Những kẻ không nghe lời này phải được quản lý đàng hoàng, những kẻ đáng phải giết sẽ bị giết. Nếu không được ân xá, án tử hình có thể được thi hành ngay lập tức.”
Giám đốc sở công an mới được bổ nhiệm không bao lâu đã biểu thị lập trường của mình.