Trên thế giới này không bao giờ thiếu những người thông minh, chứ đừng nói chi những người đã trở nên ưu tú trong chốn quan trường.
Mặc dù người được tập đoàn Kim Môn phái đi làm việc xử lý rất sạch sẽ, đồng thời cũng đạt được hiệu quả như mong muốn trong lúc hỗn loạn, nhưng điều Tô Bình Nam lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Bất cứ chuyện gì cũng không thể làm một cách hoàn mỹ được.
Xảy ra sự kiện lớn như vậy dẫn đến Hàn Quốc đầu tư tài nguyên có thể nói là đứng nhất trong lịch sử.
Hơn sáu mươi chuyên gia điều tra tội phạm hàng đầu của Hàn Quốc đã đến thẩm vấn tất cả những khán giả có mặt. Mọi nghi ngờ, chi tiết được thẩm vấn liên tục. Sau khi xem lại toàn bộ vụ việc hàng chục lần, có người đã đặt ra hai câu hỏi.
“Thứ nhất, tại sao tổ chức Tam Mộc lại muốn giết chết Lý Tể Dân và Hứa Anh Hào? Xét cho cùng, dựa theo quỹ đạo của hai bên thì gần như không có liên lạc gì. Huống chi, căn cứ vào địa điểm tử vong của hai người, hẳn còn có thành viên của tổ chức Tam Mộc ẩn núp trong bóng tối.”
“Thứ hai, mặc dù hiện trường rất hỗn loạn, nhưng dựa theo mô tả của một số nhân chứng từ đó xây dựng nên mô hình để suy luận, những kẻ bạo loạn không phải chỉ có mười một người, để phù hợp với mô hình lý luận thì phải có mười bảy người.”
Trong phòng họp trang trọng của thượng viện, một sơ đồ mặt bằng khổng lồ của nhà hát opera được treo ở trung tâm, thậm chí quỹ đạo của mọi người từ đầu đến cuối cuộc bạo loạn cũng được lặp lại bằng nét mực đỏ.
Sự nghiêm túc của bộ máy nhà nước thật đáng sợ.
Nói cách khác, vẫn còn sáu thành viên tổ chức Tam Mộc ung dung ngoài vòng pháp luật?
Hay sáu nghi phạm biến mất một cách khó hiểu này là do các phe phái khác đục nước béo cò?
Sự việc có vẻ hơi quỷ dị. Rất nhiều ông chủ của phe phái Khương Hổ Tại nhìn phe phái đối địch, ánh mắt đầy thâm ý.
“Trong vòng ba ngày, chúng ta nhất định sẽ bắt được sáu người này.”
Dưới áp lực như núi, giám đốc sở công an đã ra quân lệnh trước mặt tất cả các phe phái: “Cho dù có lật tung toàn bộ quốc gia này, chúng ta cũng sẽ tìm được bọn hắn.”
…
“Đấu với trời thật sự rất vui!”
Ngay khi nhận được nội dung cuộc họp, Tô Bình Nam không hề có chút căng thẳng. Nếu cẩn thận quan sát, thật ra nam nhân kiệt ngạo lạnh lùng này đang che giấu sự hưng phấn.
Sau khi cắt điếu xì gà, từ từ châm lửa, giọng điệu của nam nhân vẫn bình tĩnh như ngày thường.
“Thanh trừng đi.”
“Vâng.”
Đỗ Cửu khom người, chậm rãi lui ra ngoài. Khi cánh cửa văn phòng khép lại, bóng nam nhân biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.
…
Ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.
Lão Bổng Tử muốn quay về Diên Biên.
Lần này ngoại trừ hắn còn có hai người bạn là Trương Quang và Phác Thành Hùng, tất cả đều là bạn cũ làm việc lâu năm với hắn. Ba người đứng chờ thuyền trên bến tàu, gương mặt phong trần tràn ngập ý cười phát ra từ nội tâm.
Lần này ra ngoài làm việc, mỗi người nhận được thù lao gấp mười lần trước kia, nhiều đến mức bọn hắn có chút không dám tin.
Làm sao bảo bọn hắn không vui mừng cho được?
Thậm chí Trương Quang còn có suy nghĩ muốn về hưu. Dù sao cũng không ai muốn đổi mạng lấy tiền. Những năm qua hắn đã giúp đỡ tập đoàn Kim Môn làm rất nhiều việc, tài sản tích lũy đủ cho hai đứa con của hắn lấy được người vợ không tệ.
Nghiêm túc mà nói, ba người bọn hắn không có mối liên quan nào với tập đoàn Kim Môn. Bọn hắn giống lính đánh thuê cố định ở hải ngoại của tập đoàn Kim Môn hơn.
Đưa tiền, làm việc, về nhà.
Sau đó, bọn hắn tiếp tục vác cuốc ra đồng làm nông.
Diên Biên là một địa phương nhỏ tiếp giáp với Hạ quốc và Hàn Quốc. Không ai biết mỗi lần bọn hắn ra ngoài làm công lại là lén đến nước khác để giết người.
“Sau khi trở về, nhờ tìm người mai mối việc hôn nhân cho tụi nhỏ. Sau đó sinh một đứa cháu trai, ta sẽ không ra ngoài làm việc nữa.”
Lúc này, Trương Quang tuổi tác lớn nhất sờ ví da kẹp bên hông, ánh mắt chỉ toàn là ước mơ về tương lai.
“Ngươi không làm thì người khác làm.”
Lão Bổng Tử cố gắng sinh con trai nhưng bà vợ lại đẻ năm đứa con gái lạnh lùng trả lời.
Hắn nói không sai. Ở Diên Biên có đến mười mấy lính đánh thuê của tập đoàn Kim Môn. Lần này tập đoàn Kim Môn đưa ra cái giá cao kinh người. Cho nên, hắn vất vả lắm mới đè xuống sự bất mãn của người khác, đưa bạn của mình ra ngoài.
“Thuyền đến rồi.”
Lúc này không khác gì những lần trước. Một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của ba người.
“Về nhà rồi.”
Nhìn thấy hai người bạn của mình vì con trai con gái mà giận dỗi, Phác Thành Hùng quen làm hòa đưa tay ôm vai hai người: “Khi nào về đến nhà, ta mời hai người uống canh bồi bổ cơ thể, không say không về.”
…
Hạ quốc trong những năm 1980, 1990, thanh niên mười hay hai mươi năm sau không thể tưởng tượng được cường độ quản lý an ninh công cộng cũng như sự hoang dã của người dân lúc này.
Sự tàn khốc và máu tanh của giang hồ Hạ quốc càng khiến cho thế hệ tương lai phải nghẹn họng.
Nhưng ngay cả trong một thế giới bi thảm như vậy, các đại ca thuộc mọi tầng lớp, dù mạnh mẽ hay tàn nhẫn đến đâu, bọn hắn đều giữ khoảng cách với một nhóm người và cực kỳ lịch sự. Nếu không có xung đột thì sẽ không bao giờ xảy ra xung đột.
Những kẻ thích lang bạt một mình này có một cái tên thống nhất, sói Tây Bắc.
Sói Tây Bắc độc hành, hổ Đông Bắc thành đàn.
Ở đây không có ý chê bai hổ Đông Bắc, nhưng vào thời điểm đó, xét từ góc độ tàn nhẫn và hung dữ, hổ Đông Bắc vẫn còn thua kém những con sói Tây Bắc đơn độc.