Số liệu có thể giải thích tốt nhất một số vấn đề.
Khi đó, trong nhà tù sa mạc ở phía bắc Tân Cương, nơi được mệnh danh là cơ sở đào tạo cao nhất dành cho người giang hồ có sáu người cả đời không ra ngoài được, tất cả đều là sói Tây Bắc.
Nói như vậy, sói Tây Bắc chưa chắc đã có thanh danh lớn như vậy trong giới giang hồ. Đương nhiên, điều này có liên quan đến phong cách làm việc của bọn hắn.
Có lẽ mọi người đều biết Lưu nhị ca Thẩm thành, hoặc Kiều lão tứ trước đó, lại càng nghe nhiều về anh em nhà họ Trương ở Cáp thành, nhưng cho dù những người này trên tay đầy nhân mạng, bọn hắn chưa từng gây ra những vụ án chấn động cả nước.
Sói Tây Bắc thì sao?
Những tên gia hỏa quái gở này hoàn toàn không đoàn kết, cũng không có kỹ năng giao tiếp như hổ Đông Bắc để mở ra mạng lưới liên lạc. Tất cả những gì bọn hắn có là sự liều mạng.
Động một tí là giết người, sau đó ung dung rời đi.
Dọc theo tuyến đường sắt dài 48.000 dặm bị những con sói Tây Bắc hung dữ nhất bao vây. Những kẻ này có thể mang thanh danh của mình đặt lên bàn làm việc để nói chuyện với người của Lục Phiến Môn ở hai quốc gia là Hạ quốc và Nga. Từ đó có thể thấy được bọn hắn hoàn toàn không kiêng nể bất cứ thứ gì.
Vụ thảm sát gia đình bốn người của ông chủ Lợi bao gồm luôn tài xế và vệ sĩ của hắn, tổng cộng mười một người gây chấn động toàn bộ Thịnh Kinh cũng là kiệt tác của sói Tây Bắc.
Ông chủ Lợi là ai?
Đó là người dám thách thức Vũ đại trang chủ.
Nhưng cho dù là vậy, sói Tây Bắc vẫn không chút do dự ra tay với ông chủ Lợi. Hiển nhiên trong mắt bọn hắn, trên thế giới này chỉ có kẻ đáng giết mà thôi.
Sói, tất nhiên phải có Lang Vương.
Trong sói Tây Bắc vẫn luôn có một truyền ngôn, Nam Đỗ Bắc Lưu.
Nam Đỗ là Đỗ Cửu Tứ Hải, còn Bắc Lưu là Lưu Lão Hắc được hậu thế đưa lên màn bạc sau này. Trong một thời không khác, kết quả cuối cùng của hai con sói Tây Bắc thanh danh hiển hách này đều không tốt.
Đỗ Cửu chết trong một quán trọ nhỏ ở Bắc Cương, vết thương trên cổ họng là tác phẩm trường đao của Anh Cát Sa. Còn Lưu Lão Hắc thì bị quân nhân bắn thành cái sàng trong rừng trên đường chạy trốn.
Nhưng ở thời không này, Đỗ Cửu đi theo bên cạnh Tô Bình Nam, khiến cho thanh danh của hắn không hiển hách trong sói Tây Bắc như ở thời không khác.
Thanh danh không hiển hách không có nghĩa là thực lực của Đỗ Cửu không bằng thời không đó.
Ngược lại.
Ở thời điểm này, thú vui duy nhất của Tô Bình Nam là đánh quyền. Điều này cũng giúp cho năng lực vật lộn của Đỗ Cửu ngày càng kinh khủng. Tuy nhiên, do địa vị bản thân quá cao, có những chuyện không cần hắn phải ra tay.
Nhưng hôm nay, Tô Bình Nam cho phép Lang Vương Tây Bắc một lần nữa khôi phục bản sắc hung tàn của hắn.
Thói quen thật sự là một thứ rất đáng sợ.
Đám người Lão Bổng Tử trong những năm làm lính đánh thuê cho tập đoàn Kim Môn đã dùng chiến tích huy hoàng liên tiếp của bọn hắn để chứng minh năng lực của mình.
Những người này nhìn qua đều rất bình thường, không có gì lạ, thậm chí còn có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng tố chất tâm lý hay năng lực chém giết đều được cho là tinh nhuệ. Nếu không, tập đoàn Kim Môn cũng không sử dụng bọn hắn trong lần hành động đặc biệt này.
Thời điểm ban đầu làm lính đánh thuê cho tập đoàn Kim Môn, sự cảnh giác của đám người Lão Bổng Tử Diên Biên cao dọa người.
Từ trước đến nay bọn hắn không bao giờ ở nơi tập đoàn Kim Môn cung cấp, cũng tuyệt đối không đi theo tuyến đường của tập đoàn Kim Môn. Khi lấy tiền, bọn hắn chỉ cử một người, những người còn lại ẩn núp tại một nơi bí mật gần đó.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hai bên đã có sự tin tưởng đầy đủ.
Tập đoàn Kim Môn trả tiền rất hào phóng. Lần nào bọn hắn cũng giải quyết hậu quả rất thỏa đáng.
Cho nên, đám người lão Bổng Tử chỉ quen làm việc, những việc còn lại giao cho tập đoàn Kim Môn xử lý.
Kiến thức của đám người lão Bổng tử rất ít.
Cho nên, bọn hắn không thể nào hiểu được địa vị của tập đoàn Kim Môn ngày càng cao, chuyện tham dự cũng ngày càng cao cấp hơn, bọn hắn cũng sẽ ngày càng nguy hiểm hơn.
Trước đây chỉ là cuộc chiến giữa các thế lực ngầm, nhưng hiện tại tập đoàn Kim Môn đang cạnh tranh với các thế lực hàng đầu khác nhau, và mức độ bảo mật cần thiết cho mọi việc không giống nhau.
Quân không mật thì mất thần, thần không mật thì mất mạng.
Cho nên, bọn hắn phải chết.
…
Sau khi lên thuyền, ba người giống như mọi khi chào hỏi chủ thuyền. Sau đó, bọn hắn đẩy cửa căn buồng nhỏ trên thuyền dự định tiến vào, đột nhiên một bóng người cao lớn nhào đến.
Phản ứng của lão Bổng Tử nhanh nhất.
Gần như trong nháy mắt, tay phải của hắn đã chạm vào cây súng bên hông, chân trái quét ngang định ngăn cản đối phương, đồng thời kêu to: “Có biến.”
Hắn nhanh, nhưng tốc độ của bóng người kia còn nhanh hơn.
Trong lúc hai người Trương Quang còn chưa kịp phản ứng, khuỷu tay trái của bóng người kia đã đập xuống, đánh thẳng vào chân trái của lão Bổng Tử.
Răng rắc.
Trong khoang thuyền tối om, mọi người có thể nghe được tiếng xương nứt rõ ràng. Lão Bổng Tử phát ra một tiếng hét thảm.
Nhưng lão Bổng Tử quả thật rất mạnh.
Hắn cố gắng chịu đựng cơn đau do xương cốt bị đánh gãy mang lại, lăn một cái. Khi lăn, hắn đồng thời rút súng.
Đáng tiếc, lần này hắn gặp phải Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu Tứ Hải.
Lão Bổng Tử vươn tay nhưng Đỗ Cửu linh hoạt giống như con khỉ dán sát vào hắn. Cổ tay giống như tia chớp chém trúng cổ họng của lão Bổng Tử.
Nước chảy mây trôi.
Cổ tay chém trúng cổ họng của lão Bổng Tử khiến đầu hắn đột nhiên ngửa ra sau. Đỗ Cửu vòng ra đằng sau lão Bổng Tử, con dao trong tay trái cắt thẳng vào cổ họng đối phương.
Trong bóng tối, máu nóng phun ra giữa không trung, văng trúng mặt Phác Thanh Hùng và Trương Quang vừa mới phản ứng kịp.
Mười một giây.
Lão Bổng Tử toi rồi.