Cuộc chiến sinh tử diễn ra quá đột ngột trong bóng tối, phản ứng của Trương Quang và Phác Thành Hùng khó tránh khỏi chậm trễ vài giây.
Chính vài giây này đã quyết định sinh tử của bọn hắn.
Khi máu của lão Bổng Tử văng trúng mặt hai người, hơi ấm và mùi rỉ sét lập tức giúp hai nam nhân lưỡi dao liếm máu nhiều năm hiểu được chuyện gì xảy ra.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, cơ thể nặng gần một trăm bảy mươi cân của lão Bổng Tử bị Đỗ Cửu quăng về phía hai người.
“Đại ca.”
Trương Quang và Phác Thành Hùng vừa gào thét vừa đồng thời rút súng, nhưng bọn hắn nhìn thấy bóng đen ập về phía mình là lão Bổng Tử đã không còn hơi thở.
Do dự vào thời điểm này là trí mạng.
Mấy năm vào sinh ra tử khiến tình cảm của ba người còn khăng khít hơn cả anh em ruột. Cho nên, hai người đều không bóp cò súng bắn thi thể của đại ca mình.
Trong khoảnh khắc bọn hắn do dự, Đỗ Cửu giống như con báo săn lao đến trước mặt bọn hắn.
Phập.
Lại một dao nhanh như tia chớp.
“Á!”
Trương Quang bị một dao đâm trúng ngực kêu thảm, cúi người xuống. Lúc này, dao thứ hai của Đỗ Cửu phát ra ánh sáng lạnh đã xẹt qua cổ của hắn.
Phác Thành Hùng rất thông minh.
Hắn không biết ai giết mình, nhưng Phác Thành Hùng đã đoán ra được một việc từ mọi chuyện xảy ra trong những giây phút chớp nhoáng đó.
Năng lực vật lộn của đối phương cực kỳ kinh người. Trong khoang thuyền chật hẹp lờ mờ tối, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương.
Cơ hội sống sót duy nhất là lập tức rời khỏi căn buồng nhỏ chật hẹp này.
Khu vực trên boong thuyền rộng lớn hơn. Phác Thành Hùng vô cùng tự tin đối với kỹ năng bắn súng của mình.
Hắn thề, chỉ cần có thể kéo dài khoảng cách khoảng mười mét với tên sát thủ, người chết nhất định là đối phương.
Lúc này phải quyết định thật nhanh.
Cố gắng kìm nén sự hoảng sợ lẫn phẫn nộ do cái chết của hai người bạn mang đến, bước chân của Phác Thành Hùng nhanh chóng lui về phía sau. Cho dù vậy, tay cầm súng của hắn vẫn rất ổn.
Một bước, hai bước.
Khi hắn sắp rời khỏi căn buồng nhỏ, một cánh tay tráng kiện sau lưng đột nhiên ghìm chặt cổ của hắn. Sau đó, một tay khác của đối phương nắm chặt lấy đầu hắn.
Phát lực.
Răng rắc.
Cơ thể Phác Thành Hùng mềm oặt ngã xuống đất. Cổ của hắn đã bị đối phương bẻ thành một góc độ cực kỳ quỷ dị.
“Trong khoang thuyền còn có một người nữa.”
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Phác Thành Hùng khi còn trên nhân thế.
Dưới ánh sáng yếu ớt, gương mặt của Đỗ Thạch hiện lên sự hung ác.
…
Mười mấy phút sau, con thuyền rót đầy bùn nhão chìm vào đáy biển.
Ba chiếc túi quân đội màu xanh lá cây đặc trưng của Hạ quốc được đặt ngay ngắn trên boong tàu, đây là thứ duy nhất còn sót lại trên thế giới này của ba người lão Bổng Tử.
“Làm việc cho Kim Môn, lúc đó có nói phí an gia là bao nhiêu không?”
Đỗ Cửu nhìn Xa Xương Hách.
“Năm triệu won.”
Xa Xương Hách trả lời.
“Lão đại đã dặn dò, chỉ lấy mạng chứ không lấy tiền.”
Đỗ Cửu nhặt mấy chiếc túi màu xanh quân đội, liếc nhìn tiền mặt bên trong rồi ném cho Xa Xương Hách: “Thêm mười triệu cho người nhà bọn hắn. Đừng vứt bỏ đường dây Diên Biên. Chém giết giữa các thế lực tầng dưới chót, những người này dùng rất tốt.”
“Ta hiểu rồi.”
Thái độ của Xa Xương Hách cực kỳ cung kính.
“Bên kia xử lý như thế nào?”
Đỗ Cửu nhìn biển cả tối đen như mực trong bóng đêm, chậm rãi hỏi.
“Cũng đã xong rồi.”
Xa Xương Hách nhìn đồng hồ, sau đó khom người nói: “Bên phía Tô Nhất Nhị tiên sinh, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề.”
“Đáng tiếc.”
Đỗ Cửu phả ra một làn khói thuốc, gương mặt chỉ toàn là sự bất đắc dĩ đối với giang hồ.
…
Doãn Tố Lệ là một nữ tiếp viên trong quán karaoke, thỉnh thoảng cũng làm gái nếu giá cao.
Với gương mặt xuất sắc và dáng người rất đẹp, nữ nhân kiếm được không ít tiền. Điều này khiến cho nữ hài sinh ra ở nông thôn phấn khởi không ít.
Thế giới này chỉ cười người nghèo chứ không cười kỹ nữ. Nàng không cảm thấy việc mình rơi vào phong trần là chuyện bi thương đến cỡ nào, ngược lại nàng vẫn duy trì cuộc sống đầy đủ lạc quan và yêu đời.
Bạn bè bên cạnh nàng cũng rất thích nữ hài lúc nào cũng nở nụ cười này. Tuy nhiên, mấy tháng gần đây không thấy nàng đi làm.
Không phải nàng đã kiếm đủ tiền, cũng chẳng phải nàng chán ghét công việc này, mà là Doãn Tố Lệ chưa từng biết đến tình yêu đã gặp được nam nhân khiến nàng động tâm. Nàng muốn làm vợ hắn.
Ngay lần gặp mặt đầu tiên, nữ hài đã thích nam nhân lúc nào cũng yên tĩnh trong khung cảnh xa hoa trụy lạc.
Gương mặt của nam nhân tên Phạm Căn Xương đó rất đẹp. Đường cong dưới cằm giống như tượng tạc khiến cho nữ hài cả đêm mất hồn mất vía. Từ thái độ cung kinh của đám hung thần ác sát ở quán, karaoke đối với hắn, nữ hài biết nam nhân này nhất định không đơn giản. Cho đến lúc này, nữ hài cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà lại có gan ngăn cản đối phương khi hắn đang định rời khỏi phòng vì nhàm chán.
Doãn Tố Lệ có làn da trắng nõn, mặc chiếc váy ôm sát cơ thể màu vàng, trong ánh mắt kinh ngạc của Phạm Căn Xương, nàng đã nói ra câu nói chân thành nhất cuộc đời mình.
“Ta là Doãn Tố Lệ.”
Lần đầu tiên nói ra tên của mình một cách chân thành trước mặt người xa lạ, nữ hài nghiêm túc nói: “Ta thích ngươi. Ta biết nấu cơm, biết làm việc nhà, hơn nữa còn có tiền, ta có thể nuôi ngươi.”
“Ngươi uống say, ta sẽ hầu hạ ngươi. Ta vĩnh viễn sẽ làm cho cổ áo sơ mi của ngươi lúc nào cũng trắng tinh như mới. Ngươi sẽ không cần làm những công việc này.”
Mặc dù ngoại hình và cách ăn mặc của nữ hài không khác gì những cô gái thành thị ở Seoul, nhưng cách nói năng của nàng lại thẳng thắn, giản dị như một cô gái quê miền núi.
“Mẹ của ta nói nữ hài nên ngốc nghếch một lần trong đời. Cho dù thua cũng có hồi ức đẹp.”
“Cho nên, ngươi có đồng ý nhận ta làm bạn gái của ngươi không?”