Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2609 - Chương 2610. Lựa Chọn Một Con Đường Khác

Chương 2610. Lựa chọn một con đường khác
Chương 2610. Lựa chọn một con đường khác

Trong toàn bộ đội đặc nhiệm 684, nếu xét về năng lực quân sự thì Khang Nhân Hoán xứng đáng là số một.

Trên chiến trường, thân hình của Khang Nhân Hoán giống như một con báo đang săn mồi trong rừng rậm. Ngay từ khi bắt đầu trận chiến, hắn đã chạy về phía đối diện, nhanh chóng điều chỉnh lộ trình của mình, tránh bị đối phương bắn hạ ở khoảng cách một trăm mét. Trong quá trình này, số lượng huấn luyện viên chết trong tay hắn đã đạt đến hai chữ số.

Khang Nhân Hoán lăn người một cái.

Viên đạn từ khẩu M4A1 găm vào bức tường ngôi nhà gỗ mà hắn vừa tựa vào khiến mùn cưa vương vãi khắp nơi. Chiếc mũ bảo hiểm vừa lộ ra một nửa lập tức rút lại, nhưng một bóng người đột nhiên xuất hiện từ phía bên kia của ngôi nhà với khẩu AN94 trên tay, tiếng súng bắn trả về hướng Khang Nhân Hoán.

Khang Nhân Hoán nhận ra đối phương.

Hoàng Nghĩa Trợ là huấn luyện viên duy nhất trong số tất cả các huấn luyện viên có thể áp đảo các thành viên trong đội đặc chiến bằng thành tích của mình trong các buổi huấn luyện khác nhau!

Khang Nhân Hoán lập tức lăn ba vòng, rút ngắn khoảng cách, không chút do dự rút chốt an toàn của một quả lựu đạn tấn công MK3. Hắn thầm đếm ba giây trước khi ném về vị trí trước đó!

Đoàng!

Gần như ngay khi lựu đạn chạm đất, ngòi nổ đã phát nổ.

Những đợt sóng không khí khổng lồ cuốn trôi cành lá trên mặt đất!

Khang Nhân Hoán đã vào tư thế bắn sau khi lựu đạn rời khỏi tay, vẫn bất động mặc dù có vài viên đạn lạc sượt qua tai. Khi nhìn thấy Hoàng Nghĩa Trợ liều mạng nhảy sang một bên để tránh lựu đạn sau khi phát hiện ra nó, khẩu M4A1 trong tay hắn nhanh chóng nhắm vào cơ thể đối thủ trên không. Ở chế độ bán tự động, ba viên đạn do M4A1 bắn ra đã chính xác bắn vỡ mũ chiến đấu của Hoàng Nghĩa Trợ cùng đầu của hắn.

“Ta đã nói rồi, huấn luyện viên.”

Khang Nhân Hoán nhìn thi thể của đối phương, nhẹ giọng nói: “Thành tích huấn luyện không đại diện cho tất cả. Chỉ có người không sợ chết mới có thể thắng.”

….

Tiếng súng từ dày đặc chuyển sang lẻ tẻ, rồi im bặt.

“Kết thúc rồi.”

Hàn Nhân Thực cùng với bảy tám đội viên đặc chiến Khang Nhân Hoán một cước đạp bay cánh cửa phòng họp. Hắn nhìn trung úy Thôi đang ngồi ngay ngắn, mắt đỏ bừng hỏi câu hỏi của tất cả thành viên.

Vì sao?

Hàn Nhân Thực gầm lên: “Chúng ta đã làm được tất cả những gì mà các ngươi yêu cầu, vì sao các ngươi lại đối xử với chúng ta như rác rưởi thế?”

“Bởi vì thế giới được điều hành bởi các chính trị gia đạo đức giả.”

Trung úy Thôi nhìn mười họng súng đen ngòm đang chỉ vào người mình, không hề hoảng hốt, ngược lại còn đứng dậy, chào đám người Hàn Nhân Thực theo kiểu nhà binh: “Báo cáo tình hình chiến đấu.”

“Giết sáu mươi hai người phe địch, quân ta thương vong bốn người.”

Gần như là phản xạ có điều kiện, Hàn Nhân Thực đứng thẳng người trả lời.

“Rất tốt, các ngươi xứng đáng với tâm huyết của ta. Mệnh lệnh thanh trừng các ngươi là do ta hạ xuống. Đây là thiên chức của quân nhân. Ta nhất định phải phục tùng.”

Trung úy Thôi chậm rãi giơ súng nhắm ngay huyệt Thái Dương của mình: “Nhưng vinh quang của quân nhân khiến ta quyết định lựa chọn một con đường khác.”

Pằng.

Nam nhân bóp cò súng.

Viên đạn đã bắn vỡ đầu của một nam nhân coi danh dự quân sự như mạng sống của mình.

Thi thể trung úy Thôi ngã ầm xuống. Không khí trong phòng họp trở nên yên tĩnh.

“Giết hắn.”

Đinh Tuấn Nhật giết đến đỏ mắt chỉ họng súng về phía trung sĩ Tào vẫn rất bình tĩnh, nhưng Hàn Nhân Thực dẫn đội đã tát cho hắn một cái thật mạnh, giúp cho hắn tỉnh táo lại.

“Chúng ta có thể biết được mọi chuyện là nhờ có trung sĩ Tào. Cho đến bây giờ, hắn không hề từ bỏ và phản bội chúng ta.”

Hàn Nhân Thực dẫn đầu chào trung sĩ Tào theo kiểu nhà binh.

Ngay lập tức, tất cả thành viên lực lượng đặc biệt đứng thẳng chào trung sĩ Tào.

“Các ngươi là tài sản quý giá nhất của đất nước này, nhưng đất nước này đã từ bỏ các ngươi.”

Kỹ năng diễn xuất của trung sĩ Tào vẫn rất xuất sắc. Đầu tiên, hắn chào theo kiểu quân đội, sau đó buồn bã nói: “Ngay từ lúc mới bắt đầu, cuộc sống quen thuộc của các ngươi đã thay đổi một cách không thể ngờ tới. Các ngươi không thể trở về xã hội bình thường được nữa.”

“Quốc gia này rất dơ bẩn.”

Trung sĩ Tào nói tiếp: “Bọn hắn xóa đi số chứng minh nhân dân của các ngươi, thậm chí mức hình phạt cân nhắc cho các ngươi lúc trước cũng bị cố ý tăng lên, là muốn các ngươi trở thành cỗ máy giết người có thể bị xử lý như rác bất cứ lúc nào.”

Không ai lên tiếng, nhưng lửa giận mới bị dập tắt lại lấp lóe trong mắt các thành viên đội đặc chiến.

“Nói một cách nghiêm túc, kể cả trung úy Thôi, kể cả ta và những huấn luyện viên bị các ngươi giết chết vừa rồi đều là nạn nhân của những quyết định bẩn thỉu do những chính trị gia bẩn thỉu kia đưa ra.”

Mắt của trung sĩ Tào trở nên đỏ ngầu: “Cho nên, ta thà vi phạm thiên chức của quân nhân cũng muốn các ngươi biết được chân tướng sự việc. Bởi vì có lẽ các ngươi sẽ cứu được quốc gia này.”

“Cảm ơn!”

Lời nói đúng lúc của Hàn Nhân Thực đã lặng lẽ làm giảm đi sự thù địch của mọi người đối với trung sĩ Tào, đồng thời, mọi người cũng vô thức hình thành cảm giác tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của đối phương.

Kế hoạch chấn động toàn thế giới của Tô Bình Nam hiện tại đang đến thời khắc mấu chốt nhất, những người lính này càng tin tưởng trung sĩ Tào thì bọn hắn sẽ càng tuân theo kế hoạch.

Huống chi, năng lực am hiểu lòng người của bọn hắn còn kém xa so với năng lực chiến đấu.

Cho nên, bọn hắn hoàn toàn không ngờ đến sự thật đáng sợ đằng sau.

Mỗi câu mỗi từ từ bắt đầu đến bây giờ đều được lên kế hoạch trước!

Tất cả đều là kết quả của sự sắp đặt cẩn thận của một kẻ đáng sợ!

Hết chương 2610.
Bình Luận (0)
Comment