“Giết huấn luyện viên, các ngươi đã không còn đường lui.”
Trung sĩ Tào bước tới từng người lính vấy máu, giúp bọn hắn chỉnh trang quân phục như hắn đã từng làm trong những buổi huấn luyện.
“Quốc gia này đã từ bỏ các ngươi, vậy các ngươi có muốn dùng ánh sáng cuối cùng của cuộc đời mình để chiếu sáng đất nước này không?”
“Đồng ý.”
Những ánh mắt kiên quyết cùng hàng người giơ tay chào thể hiện sự tinh nhuệ, xuất sắc của đội đặc nhiệm 684.
“Đất nước này đã bị các chính trị gia sử dụng như một công cụ kiếm tiền, mạng sống của người dân bình thường chỉ là một con số mờ nhạt trong mắt bọn hắn.”
Giọng điệu của trung sĩ Tào càng lúc càng sục sôi: “Hàng năm, của cải chúng ta dày công tạo dựng lại bị bọn hắn cướp đi, những quyền lợi lẽ ra là của mỗi người bình thường cũng bị bọn hắn chà đạp. Những công nhân đã làm việc cực nhọc cả đời lại không nhận được bất kỳ sự tôn trọng nào.”
Sự đồng cảm là công cụ tốt nhất để khơi dậy cảm xúc.
Sáu mươi người còn sống ở đây đều sinh ra ở tầng lớp dưới đáy xã hội. Bọn hắn đã nhìn thấy quá nhiều bóng tối, cho nên trung sĩ Tào còn chưa nói xong, Khang Nhân Hoán đã gầm lên.
“Giết bọn hắn.”
Nỗi đau khổ thời thơ ấu, sự tức giận khi bị phản bội và nỗi tuyệt vọng khi bị dồn vào chân tường khiến hắn hoàn toàn mất đi lý trí!
Vào lúc này, đội đặc nhiệm 684 đã thực sự hoàn thành sự thay đổi mà trung úy Thôi tha thiết mơ ước.
Một cỗ máy giết chóc không sợ chết.
Thật đáng tiếc, nam nhân một tay dựng nên đội quân này đã biến thành một cái xác lạnh lẽo vô hồn. Cho đến khi chết, hắn cũng không biết từ lúc hắn bắt đầu tìm tới niềm hy vọng duy nhất là Thôi Kỷ Hiền, hắn đã rơi vào một thế cuộc khác.
Hắn không cách nào thay đổi vận mệnh biến thành quân cờ của mình.
“Giết một số chính trị gia có lẽ không thay đổi được cục diện hiện tại của đất nước này, nhưng các ngươi có thể dùng máu và giết chóc để nói với các chính trị gia khác rằng chúng ta, những người bình thường cũng là con người, và các ngươi có thể thay đổi màu sắc của bầu trời.”
“Chúng ta sẽ giết bọn hắn bằng bất cứ giá nào.”
Hàn Nhân Thực mỗi lần chen vào đều cực kỳ trùng hợp: “Đây là ý nghĩa thực sự của sự tồn tại của chúng ta! Có lẽ ông trời đã an bài số phận này từ khi chúng ta tập hợp lại với nhau.”
Hàn Nhân Thực mỉm cười nói tiếp: “Thay mặt đội đặc nhiệm 684, ta chấp nhận số mệnh này.”
“Bi kịch của các ngươi là do những kẻ này gây ra. Mấy năm nay, những người này đã lừa dối nhân dân, tham ô tài sản nhà nước, thậm chí còn thực hiện hành vi hiến tế con người tàn ác.”
Trung sĩ Tào lấy cặp công văn mà hắn vẫn luôn để dưới bàn trong phòng họp, đặt từng tấm ảnh trước mặt tất cả các thành viên lực lượng đặc biệt.
Nếu có một ai trong những chính trị gia như Phác nữ sĩ, Thôi Thái Mẫn, Kim Vinh Dự, Hàn Quả Cảm có mặt tại đây, e rằng người đó sẽ sợ hãi trước sức mạnh thể hiện qua những bức ảnh này đến mức ngã gục xuống đất.
Bởi vì trong những bức ảnh này, ngoại trừ Thôi Thái Mẫn, giáo chủ giáo hội Vĩnh Sinh, còn lại có ai không phải là ông chủ tiếng tăm lừng lẫy trên quan trường chứ. Bọn hắn đã hình thành nên trụ cột của hệ Phác quyền lực nhất xứ sở kim chi hiện nay.
…
Thế nào là hung ác?
Cắm dao trắng vào rút dao đỏ ra có phải là hung ác?
Phải.
Nhưng đây không phải là sự tàn nhẫn đáng sợ nhất.
Rất nhiều năm trước, Tiểu Hồng Bào Thiên Nam đã dựa vào sự tàn nhẫn mà giẫm tam giáo cửu lưu dưới chân mình.
Nhưng sau khi Tô Bình Nam ẩn cư không lộ diện nữa, ba chữ Tiểu Hồng Bào trở thành truyền thuyết. Thậm chí rất nhiều người cho rằng Tô Bình Nam chẳng qua chỉ là một mãng phu động một tí là giết người, trở thành vua của Thiên Nam và thế giới ngầm dựa vào lợi tức của thời đại.
“Lão tử cũng dám giết người. Nếu ta sinh sớm bảy tám năm, ta cũng có thể lăn lộn giống hắn.”
Đây là lời nói ngông cuồng của không ít lão đại giang hồ ở Thiên Đô sau khi uống say.
Thật ra, bọn hắn đều sai.
Khi tầm nhìn của một người ngày càng được nâng cao, sự tàn nhẫn của hắn không chỉ là một cuộc chiến tuyệt vọng theo định nghĩa của thế giới nữa!
Tô Bình Nam đã biến thành một kiêu hùng chính cống.
Sự tàn nhẫn của hắn không còn rõ ràng nữa. Nó giống như sơn và mực, làm ướt mọi thứ và âm thầm giáng một đòn chí mạng vào kẻ thù!
Bất luận đối phương là ai.
…
“Có một chiếc thuyền đậu trên đảo vào lúc tám giờ như thường lệ và sẽ nhập cảng số 7 ở Incheon.”
Trung sĩ Tào từ từ đốt những bức ảnh sau khi chắc chắn rằng mọi người đều đã nhớ mục tiêu: “Nhiều người đã nhìn thấy sự bẩn thỉu và thiếu sót của đất nước này nên các ngươi sẽ không chiến đấu một mình.”
“Ông trời cũng đang giúp đỡ chúng ta. Bọn hắn sẽ tổ chức tiệc vào chín giờ tối mai.”
“Đi làm việc đi. Vì sự công bằng cho mọi người và vì vinh quang cuối cùng của các ngươi.” Trung sĩ Tào gần như gào lên câu cuối cùng.
“Phục tùng mệnh lệnh.”
Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng họp, tất cả thành viên của đội đặc chiến đưa ra lời hứa của mình.
…
Tô Bình Nam đặt cược vào ván cờ không chỉ hơn sáu mươi mạng sống trên đảo mà hắn còn đánh cược vận mệnh của toàn bộ tập đoàn Kim Môn cũng như tất cả quyền lợi cùng của cải mà Cẩm Tú có được ở quốc gia này.
Ở Hào Giang, Malaysia, thậm chí ở Las Vegas, mức đặt cược lớn nhất trong tất cả các sòng bạc trên thế giới chỉ là bốn trăm triệu đô la Mỹ cho một lần đặt cược. Mặc dù Tô Bình Nam hiếm khi ngồi vào bàn đánh bạc nhưng tiền mà hắn đặt cược lại khiến người ta phải líu lưỡi.
Cho nên, Tô Bình Nam không thể thua ván cờ này.
Không thể thua, ngươi phải hoàn thiện mọi chi tiết của ván cờ.