Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Tô Bình Nam đã trưởng thành thành một con bướm đủ mạnh trong thời không này. Hậu quả của việc vỗ cánh lần này sẽ khiến nhiều thứ đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Nam nhân cuồng ngạo muốn đánh cược với ông trời xem mạng sống của hắn cứng rắn đến cỡ nào.
Cũng muốn xem liệu mình có thể thay đổi quỹ đạo của thế giới hay không!
Có mười chín người đang ngồi trên bàn đánh bạc, ai cũng tỏ ra lo lắng, thậm chí có người còn không dám nhìn vào tay người chia bài.
Nhưng Tô Bình Nam thì sao?
Nam nhân lặng lẽ đặt cược lớn này hiện đang nhìn một người vô gia cư với vẻ mặt bình tĩnh, vẫn đang ăn kẹo mút màu hồng một cách thích thú!
Những dòng chữ treo trong văn phòng ở tòa nhà Cẩm Tú Thiên Nam đã khắc sâu vào xương cốt của Tô Bình Nam.
Trong lòng dậy sóng nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh có thể trở thành thượng tướng quân.
Nam nhân kiêu ngạo không muốn cúi đầu đâu chỉ muốn làm một thượng tướng quân?
“Ngươi thua rồi.”
Tô Bình Nam nhìn đồng hồ, mỉm cười nói.
Hiện tại, điện thoại của nam nhân vẫn yên tĩnh như cũ.
Yên tĩnh đại diện cho không có biến cố xuất hiện. Điều này khiến hắn càng vui vẻ hơn.
Thậm chí vụ cá cược đang phát triển theo hướng mà hắn mong đợi.
Kẻ lang thang kia đang cố gắng thuật lại câu chuyện đầy bi thảm của cuộc đời mình, nhưng mỗi người đi đường đều từ chối bố thí năm trăm won cho hắn, cho dù trang phục của những người đi đường rất đắt tiền, thậm chí còn có hai nữ nhân xách túi xách Chanel phiên bản giới hạn đắt giá nhất trong năm nay.
“Vì sao?”
Tống Tử Tinh có chút không dám tin vào mắt mình. Nàng không thể hiểu được những người này vì sao ngay cả năm trăm won cũng không thể bỏ ra. Rõ ràng bọn hắn có rất nhiều tiền mà.
“Ta sẽ nói cho ngươi một sự thật mà ngươi không tin. Ngoài việc trốn thuế và tránh thuế, người giàu thậm chí còn không quyên góp tiền từ thiện bằng 1/10 người nghèo, ngươi có tin hay không?”
Nữ hài lắc đầu.
Có lẽ do ván cờ của hắn đang thuận lợi, khiến tâm trạng của hắn rất tốt. Hôm nay nam nhân nói nhiều hơn mọi lần.
“Nếu người giàu mua ít quần áo hơn, ăn ít bữa sang hơn thì có thể giúp được nhiều người nghèo. Đây là suy nghĩ đầu tiên của nhiều người sau khi thấy người giàu tiêu quá nhiều tiền.”
Tô Bình Nam mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng những người có suy nghĩ này đã bỏ sót một điều. Tại sao người giàu lại có tiền? Đó là vì bọn hắn lý trí hơn tình cảm. Đương nhiên không loại trừ có ngoại lệ. Nhưng tỷ lệ này có thể bỏ qua.”
“Những khoản quyên góp từ người nghèo là sự cảm thông và đồng cảm thực sự, trong khi những khoản quyên góp từ người giàu là những khoản đầu tư.”
Nam nhân dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra sự thật đầy máu me: “Người giàu nổi tiếng nhờ từ thiện, danh tiếng có thể mang lại nhiều lợi nhuận hơn.”
“Nhớ kỹ câu nói này của ta.”
Tô Bình Nam nhìn người vô gia cư một lần nữa thất bại quay về, mỉm cười nói ra sự thật chân chính liên quan đến tiền bạc.
“Tiền bạc là sự đền đáp cho kiến thức, không phải là phần thưởng cho sự chăm chỉ.”
“Chúng ta có thể đánh cược lần nữa.”
Tô Bình Nam nhìn đoàn làm phim ủ rũ thu dọn thiết bị quay phim và nam nhân đóng giả người vô gia cư chuẩn bị thay quần áo: “Hãy bảo bọn hắn đến một nơi có nhiều người nghèo, thu nhập của người vô gia cư lớn hơn nhiều so với những gì ngươi nghĩ.”
“Được.”
Nữ hài không phục chạy đến đoàn làm phim.
…
Đội đặc chiến 684 đã hỏa táng thi thể của bốn đồng đội tử vong. Sau đó mỗi người mang theo 30 kg vũ khí và trang thiết bị đi về phía chiếc tàu chở hàng trên bãi biển.
Dù biết mình đang hướng tới cái chết nhưng những người này không hề do dự.
Sau khi lên thuyền, mọi người nhìn hòn đảo đang bốc cháy với ánh mắt hoài niệm.
Dù bọn hắn có chết thì đất nước này cũng không công nhận bọn hắn.
Hòn đảo này là bằng chứng duy nhất có thể chứng minh sự tồn tại của bọn hắn. Giờ đây bằng chứng duy nhất này đã bị đốt cháy, bọn hắn đã trở thành những bóng ma cô đơn thực sự.
Không quốc tịch, không người thân, không bạn bè, thậm chí không có tên.
Tất cả những gì bọn hắn có là quyết tâm hướng tới cái chết.
Sau khi nhìn chiếc thuyền chở đội đặc chiến rời đi, trung sĩ Tào bắt đầu thu dọn thi thể đã từng là đồng nghiệp của mình.
Sau khi xác nhận đến lần thứ ba, trung sĩ Tào cau mày.
Đáng lẽ có tổng cộng sáu mươi bảy huấn luyện viên trên toàn bộ đảo Silmi, nhưng chỉ có sáu mươi lăm xác chết được đặt trước mặt nam nhân.
Nói cách khác, vẫn còn một người trốn thoát khỏi sự vây giết.
Sau khi cẩn thận nạp đạn và bật chốt an toàn, trung sĩ Tào bắt đầu lục soát toàn bộ hòn đảo.
Nửa tiếng sau, hắn tìm thấy con cá lọt lưới dưới gầm toilet hôi hám.
“Trung sĩ Tào? Ngươi không chết thì tốt quá rồi.”
Một huấn luyện viên hôi hám bò ra từ đống đất trong nhà vệ sinh, trên mặt lộ vẻ sợ hãi không thể che giấu.
“Ngươi thật may mắn, hiện tại chúng ta là hai người duy nhất còn sống trên đảo.” Trung sĩ Tào nhận ra đối phương. Đối phương là một người trẻ tuổi rất ưu tú. Tuy khả năng chiến đấu và bắn súng không nổi bật nhưng hắn có tài hoạch định chiến lược đáng kinh ngạc, hơn nữa đối phương cũng rất tôn trọng hắn.
Trung sĩ Tào cũng đã từng tham gia hôn lễ của người này.
“Ngay từ đầu, ta đã biết cuộc chiến này sẽ thất bại. Những kẻ đó đã chiếm hết mọi đỉnh cao chỉ huy. Bọn hắn đã chiếm kho vũ khí trước. Bất luận hỏa lực hay quyết tâm chiến đấu, chúng ta đều không có phần thắng.”
Huấn luyện viên may mắn trốn thoát nôn nóng nói: “Những kẻ đó không còn lối thoát, trong trường hợp này rất có thể sẽ chiếm thuyền và tiến vào Incheon. Chỉ cần hiện tại chúng ta báo cáo quân đội, chúng ta có thể tiêu diệt tất cả những người ở đường ven biển số 4…”
Pằng!
Hai mắt của huấn luyện viên may mắn còn sống trợn lên. Hiển nhiên hắn không ngờ người chỉ huy mình kính yêu nhất lại thực sự bắn mình.
“Xin lỗi.”
Trung sĩ Tào nhìn cấp dưới đang ngơ ngác, trầm giọng nói: “Đáng tiếc, không còn cách nào, ngươi đang cản đường ta.”
Sau khi giết chết huấn luyện viên cuối cùng, trung sĩ Tào cắn răng bóp cò súng vào đùi mình.
Pằng pằng.
Tiếng súng chát chúa một lần nữa vang lên trên đảo Silmi.