Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2612 - Chương 2613. Đại Quyển Tử

Chương 2613. Đại quyển tử
Chương 2613. Đại quyển tử

Giết người đơn giản không?

Đơn giản.

Dù đối tượng bị giết quyền cao chức trọng đến cỡ nào, hay hung ác độc địa ra sao, chỉ cần chọn lựa kỹ càng cơ hội ra tay, tất cả những gì còn lại cần làm là nhẹ nhàng bóp cò.

Hết thảy sẽ kết thúc.

Điều gì là khó khăn?

Đó là cơ hội thích hợp nhất để ra tay.

Sẽ rất dễ dàng để cho một nhóm cỗ máy giết người được trang bị vũ khí hạng nặng và được huấn luyện như địa ngục tàn sát những kẻ chính trị gia đạo đức giả. Ngay cả khi những ông chủ này mang theo vệ sĩ cũng không phải đối thủ của những người đó.

Vì vậy phần khó nhất của vụ thảm sát là làm thế nào để những người lính đó lẻn vào Seoul mà không bị ai phát hiện!

Đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của một quốc gia.

Ngẫm lại những người trong quan trường có ấn tượng như thế nào về đội quân 684?

Là cặn bã của xã hội.

Là cỗ máy chỉ biết giết chóc.

Là bê bối không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Nếu những người lính này tiến vào thành phố thì sẽ gây ra hỗn loạn như thế nào?

Trách nhiệm này không ai có thể gánh nổi.

Nói cách khác, không được để ai phát hiện ra những người lính đó trong hành trình gần một tiếng rưỡi dài bốn mươi bảy kilomet từ Silmi đến Seoul.

Bởi một khi bị phát hiện, tất cả các phe phái sẽ lập tức đoàn kết lại làm một. Bộ máy bạo lực của cả nước sẽ được huy động toàn lực để ngăn chặn đội quân có thể gây tổn hại lớn đến sự ổn định xã hội.

Cuộc hành trình này không hề dễ dàng.

Dù sao quốc gia này quá nhỏ, cho dù là con đường hẻo lánh nhất cũng phải vượt qua hai trạm kiểm soát và một trạm tuần tra.

Ván cờ đã đi đến nước cuối cùng quan trọng nhất. Với sự thận trọng của Tô Bình Nam, hắn sao có thể không cân nhắc đến điều này.

Kể từ thời điểm những người lính đó lên tàu, các mối quan hệ và quyền lực mà tập đoàn Kim Môn tích lũy qua nhiều năm bắt đầu chuyển động một cách điên cuồng.

“Hãy để những người lính này tiến vào Seoul một cách suôn sẻ bằng mọi giá.”

Đây là mệnh lệnh duy nhất được đưa ra bởi Tô Bình Nam.

Cách tốt nhất để che đậy một bí mật là che đậy chân tướng bằng vô số sương mù.

Cẩm Tú rất giỏi trong cách làm việc này.

Dưới sự quản lý của Tô Bình Nam, sức mạnh hiện tại của tập đoàn Cẩm Tú đã trở thành một gã khổng lồ ẩn mình trong bóng tối.

Vì vậy, bọn hắn có khả năng và sự kiên nhẫn để bắt đầu hành động từ rất sớm.

Lớp sương mù đầu tiên mà tập đoàn Cẩm Tú sử dụng là đại quyển tử.

Đại quyển tử là gì?

Là dân liều mạng.

Kẻ hung dữ thường không sợ chết.

Đại quyển tử, một cái tên bắt đầu phổ biến ở Đông Nam Á vào những năm 1970, uy chấn Hồng Kông, Hào Giang, thậm chí cả Hàn Quốc, Nhật Bản, có lẽ nhiều người đã dần quên mất ba chữ này tượng trưng cho ý nghĩa gì.

Vào giữa những năm 80, khi nạn cướp và giết người xuyên biên giới hoành hành, một băng đảng xã hội đen tàn nhẫn bước vào thời kỳ huy hoàng nhất.

Vào thời đại đó, những người này rất nổi tiếng.

Những tên da đen nói tiếng Quảng Đông không chuẩn này đã khiến các thế lực ngầm trên khắp Đông Nam Á phải né tránh vì cách làm việc độc ác và tàn bạo của bọn hắn.

Tuy nhiên, với việc tăng cường cuộc chiến chống tội phạm xuyên biên giới và cập nhật các phương pháp kiểm tra chứng minh nhân dân khác nhau, đại quyển tử nổi tiếng một thời bắt đầu suy tàn dần.

Đến cuối những năm 90, chỉ còn số ít đại quyển tử có thể tung hoành một phương.

Chỉ còn số ít không có nghĩa là những người này không tồn tại.

Chỉ là, thành thật mà nói thì nhiều đại quyển tử đã quá già, không thể kiếm sống. Bọn hắn bắt đầu kinh doanh nhỏ một cách an toàn dựa vào khối tài sản mà bọn hắn từng cướp được.

Đương nhiên, cũng có nhân vật không cam lòng.

Lâm Giai Đức và Ngụy Hồng Kỳ là hai đại quyển tử chính cống. Nhưng hiện tại, hai người có thể nói là nghèo rớt mồng tơi.

Dù sao, có thể kiếm được tiền, hoặc có thể cướp tiền không có nghĩa là bọn hắn có thể tiết kiệm tiền.

Lâm Giai Đức hiện đang là một nam nhân trung niên làm nghề sửa xe đạp ở thành phố H phía Bắc.

Người còn lại cũng không tốt lành gì.

Ngụy Hồng Kỳ làm việc tại một bãi đậu xe ở thành phố H, hiếm khi nhìn thấy ánh mặt trời.

Thu nhập hàng tháng tám mươi lăm nhân dân tệ khiến hắn khó có thể duy trì cuộc sống.

Nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

Mặc dù hai nam nhân trung niên này mặt mũi tràn ngập sự già nua, thậm chí phần thái dương đã có tóc bạc, nhưng điều này không che giấu được sự hung ác và huy hoàng của bọn hắn.

Mọi người đều biết Diệp Kế Hoan cầm một thanh AK gào thét tung hoành ở đường Đôn Đạo tấc đất tấc vàng. Nhưng năm đó, đại quyển tử đã cướp bảy cửa hàng trang sức ở Myeongdong, cuối cùng hơn bảy trăm viên đạn đã được bắn ra, khiến đám cảnh sát được gọi là ưu tú của Hàn Quốc phải chạy trối chết.

Trong số hơn bảy trăm viên đạn này, ít nhất một nửa đến từ họng súng của hai nam nhân đó.

Trong khi hai nam nhân đang uống rượu giải sầu mỗi ngày, cảm thấy cuộc sống còn tồi tệ hơn cái chết vì súng đạn, thì có người đã tìm bọn hắn.

“Năm trăm nghìn.”

Mặc dù người đến rất thần bí nhưng cái giá mà hắn đưa ra khiến cho hai nam nhân trung niên đỏ mắt.

“Chết có phí an gia không?”

Không hỏi thăm rốt cuộc muốn làm gì, hai người trăm miệng một lời hỏi vấn đề bọn hắn quan tâm nhất: “Còn nữa, họng súng của chúng ta không chỉ về phía người nhà của chúng ta.”

“Chết sẽ có ba trăm nghìn. Đến Hàn Quốc để làm chút chuyện.”

Sự kiêu ngạo của vị khách khi ném tiền đặt cọc khiến hai người nhớ lại năm đó.

“Năm đó, các ngươi đã làm không ít chuyện ở Hàn Quốc, lệnh truy nã có hình của các ngươi vẫn còn treo. Cũng không biết đại quyển tử tiếu ngạo giang hồ có gan đi thêm một lần nữa hay không?”

Sau khi ném ra số tiền đặt cọc một trăm nghìn nhân dân tệ, vị khách có chút khinh thường nói: “Nếu không có gan thì đừng lãng phí thời gian của ta.”

Hết chương 2613.
Bình Luận (0)
Comment