Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 2613 - Chương 2614. Mục Tiêu Cuối Cùng Của Cuộc Đời

Chương 2614. Mục tiêu cuối cùng của cuộc đời
Chương 2614. Mục tiêu cuối cùng của cuộc đời

“Đánh rắm.”

Lâm Giai Đức chộp lấy tờ tiền màu xanh lam trong tay: “Năm đó lão tử đánh cho đám người đó phải quỳ xuống gọi cha, bây giờ ta cũng có thể đánh bọn hắn tan rã lần nữa.”

Cứ như vậy, hai nam nhân trung niên ngay cả mình rốt cuộc sẽ làm gì cũng không biết đã bước lên thuyền buôn lậu đến Hàn Quốc.

Bọn hắn hoàn toàn không ngờ, nguyên nhân chủ thuê tìm bọn hắn không phải vì bọn hắn hung hãn.

Mà bởi vì bọn hắn đang bị Hàn Quốc truy nã.

Sau khi đến Hàn Quốc, hai người Lâm Ngụy có chút không hiểu ra sao.

Bởi vì ngoài việc yêu cầu bọn hắn đợi ở địa điểm được chỉ định, chủ thuê của bọn hắn đột nhiên không có chút tin tức nào.

Nếu không phải đối phương để lại một số tiền lớn cho bọn hắn có một cuộc sống vô cùng thoải mái, thậm chí hai đại quyển tử này sẽ hoài nghi không biết mình có gặp phải lừa đảo hay không.

Đủ tiền để chi tiêu và ngủ đủ giấc.

Cho nên hai người cũng không vội. Lần này nếu chịu làm, bọn hắn có thể thoải mái thêm ngày nào hay ngày đó.

Tất cả những ngày tháng tốt đẹp rồi sẽ kết thúc.

Hôm qua, khi hai người đang say khướt bước ra khỏi quán rượu, một chiếc xe tải màu trắng đã chặn bọn hắn lại.

“Chúng ta phải đến siêu thị ở trạm kiểm soát Rensan trước chín giờ tối mai để chuẩn bị làm việc.”

Chủ thuê đã lâu không gặp để lại một xấp tiền dày và một chiếc túi quân đội rồi nhanh chóng rời đi, hai người thậm chí còn không kịp hỏi một số chi tiết cụ thể.

Hai người thờ ơ mở chiếc túi ra.

Những khẩu súng quen thuộc lại xuất hiện trước mặt Lâm Giai Đức và Ngụy Hồng Kỳ sau nhiều năm.

“Hai khẩu AK47, ba trăm viên đạn. Còn có hai khẩu Hắc Tinh hỏa lực ngắn mà chúng ta hơn mười năm trước thường xuyên sử dụng.”

Lâm Giai Đức đếm số súng trong túi, trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm không che giấu.

“Có vẻ như ngày mai mọi chuyện sẽ rất lớn, nếu không chúng ta sẽ không được cung cấp hỏa lực mạnh như vậy.”

Ngụy Hồng Kỳ khéo léo tháo rời và kiểm tra từng khẩu súng: “Súng được bảo quản tốt, có mùi thuốc súng. Xem ra sẽ phải có người thử súng cho chúng ta. Từ góc độ này, chủ thuê chúng ta ở nơi này hẳn là có quyền lực khá lớn.”

“Càng lớn càng tốt. Giá nửa triệu cũng không thấp, trước đây đám người buôn bán vô lương tâm đó chỉ cho chúng ta 20%, chưa kể hai người chúng ta đã lâu rồi chưa làm một vụ nào ngon lành cả.”

Sau khi nhét một khẩu súng vào thắt lưng, biểu hiện của Lâm Giai Đức chỉ toàn là sự hưng phấn: “Ngày mai tuyệt đối đừng làm ta thất vọng.”

Thế giới này là thế giới của người thông minh.

Ban đầu, tập đoàn Cẩm Tú thuê hai đại quyển tử này cũng không tính dùng bọn hắn làm cái gì. Cẩm Tú có thể thiếu một số tài năng kinh doanh, nhưng chắc chắn không thiếu tay súng trong thế giới ngầm.

Cho nên, ngay từ đầu Lâm Giai Đức và Ngụy Hồng Kỳ chỉ có một vai trò là thu hút sự chú ý.

Xứ kim chi là một đất nước vô cùng tự ti và kiêu hãnh.

Năm đó, khi đại quyển tử tung hoành thiên hạ, bọn hắn đã dạy cho Hàn Quốc một bài học cực kỳ sâu sắc. Nỗi sỉ nhục đó khiến cho Hàn Quốc mấy chục năm trôi qua vẫn không muốn hủy bỏ lệnh truy nã những tên hung hãn kia.

Lúc 8h59', chiếc xe chở năm mươi sáu binh sĩ chỉ còn cách trạm kiểm soát Rensan bảy kilomet. Tất cả binh lính đều sắc mặt lạnh lùng và nghiêm túc, khẩu M41 của mọi người đã được kéo chốt an toàn.

Vượt quan.

Đây là tính toán của bọn hắn.

Sau khi xuống tàu, bọn hắn làm theo chỉ dẫn của trung sĩ Tào tìm được một chiếc xe buýt đã đậu trong nhà kho được một thời gian. Ngay khi lên xe, bọn hắn biết đây là con đường không thể quay lại!

Vì thế những cỗ máy giết chóc này không hề có chút sợ hãi nào.

Bọn hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất là đánh bại mọi kẻ thù đang đứng trước mặt rồi xông thẳng vào Seoul để hoàn thành mục tiêu cuối cùng của cuộc đời.

Điều mà những người lính này không biết là ngay khi bọn hắn đang chuẩn bị mọi thứ và định xông vào Seoul, có hai người đội mũ lưỡi trai sau lưng đeo một chiếc túi màu xanh quân đội bước vào siêu thị.

Cùng lúc đó.

Một nam nhân trong bốt điện thoại công cộng nở nụ cười lạnh lùng bấm số của đồn cảnh sát gần đó.

“Ta nghĩ nếu ta không nhìn nhầm, hẳn có hai tên tội phạm bị truy nã đang bước vào siêu thị ở trạm kiểm soát Rensan. Bọn hắn là hai kẻ có số truy nã là 45 và số 47.”

Nam nhân gọi cảnh sát có giọng nói trầm khàn khác thường: “Bọn hắn có mang theo một chiếc túi màu xanh lá cây, hình như là súng.”

Lập tức nam nhân cúp điện thoại.

“Tội phạm truy nã?”

Viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ tuy không biết tin tức này là thật hay giả nhưng đã phản ứng ngay lập tức.

Năm phút sau, ba cảnh sát đến siêu thị.

Là một siêu thị tạo ra thu nhập cho trạm kiểm soát, đương nhiên không lớn, cũng không đông đúc lắm, nên cảnh sát dẫn đầu lập tức nhìn thấy hai nam nhân đội mũ lưỡi trai được báo qua điện thoại.

“Tiên sinh.”

Theo hiệu lệnh của cảnh sát dẫn đầu, một cảnh sát mới tham gia công tác bước đến chỗ hai nam nhân đội mũ lưỡi trai.

“Mời ngươi cung cấp thẻ chứng minh nhân dân.”

Cảnh sát trẻ cũng không căng thẳng cho lắm, bởi vì bất kể hắn hay là hai cảnh sát còn lại đều cho rằng cú điện thoại kia chỉ là trò đùa.

Bây giờ là thời đại nào rồi, tội phạm truy nã số 45 và 47 đã là những nhân vật của rất nhiều năm về trước, sao bọn hắn còn có mặt ở đất nước này?

Chờ bị bắt sao?

Cho nên, hắn có vẻ rất thoải mái.

Chỉ một giây sau khi hắn nói xong, một trong hai nam nhân đội mũ lưỡi trai đã nhe răng cười với hắn.

Ngay sau đó, Ngụy Hồng Kỳ bóp cò súng giấu trong túi áo.

Pằng.

Đầu của cảnh sát trẻ bị bắn nổ, máu đỏ và não trắng bắn vào không khí.

Không đợi người khác kịp phản ứng, Lâm Giai Đức đã lấy khẩu AK từ trong túi ra, tấn công hai cảnh sát còn lại!

Tiếng súng chói tai lập tức vang lên dày đặc trong siêu thị nhỏ!

Hết chương 2614.
Bình Luận (0)
Comment