Lâm Giai Đức ngay từ ban đầu đã tiến hành bắn giết tất cả mọi người.
Không phải bọn hắn nổi điên, cũng chẳng phải bọn hắn phản ứng thái quá khi đột nhiên bị hỏi về danh tính!
Chỉ một phút trước khi các cảnh sát bước vào siêu thị, một tin nhắn gọi đến điện thoại công cộng trả phí trong siêu thị đã thông báo cho hai tên côn đồ.
“Ta có nội ứng ở đây, lập tức giết chết tất cả người của trạm kiểm soát rồi đi về phía Tây, ta sẽ nghĩ cách tiếp ứng các ngươi.”
Mệnh lệnh này rất đột ngột.
Lâm Giai Đức không phải là không nghi ngờ nhưng cảnh sát đến quá nhanh khiến cho hắn không có thời gian để cân nhắc.
“Giết tất cả mọi người.”
Sau khi hạ gục cảnh sát bằng hai phát súng liên tiếp, sự hung dữ vốn bị kìm nén bấy lâu nay đã hoàn toàn bộc phát.
Lâm Giai Đức gầm lên với Ngụy Hồng Kỳ.
Kẻ sau đã đáp trả bằng cách giết chết hai nhân viên bằng một loạt đạn.
Trạm kiểm soát hỗn loạn với tiếng la hét và tiếng gầm rú của hàng loạt ô tô.
Hơn chục phương tiện xếp hàng chờ kiểm tra đã vượt qua trạm kiểm soát ngay lập tức.
Trong số các phương tiện này, có một chiếc xe buýt bám theo những phương tiện đó, lao qua trạm kiểm soát không chút do dự.
Lớp sương mù đầu tiên đã hoàn thành.
…
Tô Bình Nam không quan tâm vận mệnh của hai đại quyển tử.
Ngay từ khi hai người đó đặt chân lên xứ kim chi, số phận của bọn hắn đã được định đoạt.
Tử vong là kết cục duy nhất của bọn hắn.
“Thuận lợi.”
Một tin nhắn khiến nam nhân ngừng nhai kẹo dẻo, sau đó hắn mỉm cười nhét điện thoại lại vào túi.
Cấp độ đầu tiên là khó kiểm soát nhất.
Khi ngươi vượt qua cấp độ này, việc vượt qua các cấp độ khác sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Bây giờ Tô Bình Nam đã bắt đầu dẫn đầu ván cờ, những chuyện còn lại chỉ cần chờ đợi.
Chờ đợi thời điểm mọi chuyện đâu vào đấy.
“Bây giờ ta có thể biết tên của ngươi không?”
Thấy Tô Bình Nam mỉm cười, Tống Tú Tinh cho rằng hiệu quả do đồ ăn vặt của mình mang đến. Thấy thời cơ đã chín muồi, nữ hài đưa ra câu hỏi mà nàng quan tâm nhất tối hôm nay.
“Thắng ta rồi nói sau.”
Tô Bình Nam nhìn đoàn làm phim đã nghe ý kiến của hắn bắt đầu làm việc trở lại, hắn mỉm cười đưa ra phán đoán của mình: “Khu vực này toàn người vô gia cư và một số người phá sản nên bọn hắn sẽ thông cảm cho người diễn viên đi ăn xin nhưng số tiền hắn yêu cầu phải ít hơn một chút.”
“Một trăm won, con số này rất phù hợp.”
Nam nhân giơ một ngón tay lên: “Lòng tốt cũng có giới hạn. Đừng vượt quá giới hạn của những người này.”
“Được.”
Nhìn những người qua đường với khuôn mặt mệt mỏi và rất nhiều người vô gia cư gần đó, Tống Tú Tinh không tin những người này sẽ hào phóng quyên góp cho một người lạ khi bọn hắn vẫn còn khó khăn, nên trong mắt nàng hiển nhiên càng có thêm một chút khao khát chiến thắng.
“Cũng may người phụ trách đoàn phim là bạn cùng lớp của ta, nếu không thì phiền toái lắm.”
Nữ hài lại chạy về phía đoàn quay phim, dáng vẻ giống con nai của nàng khiến nam nhân mỉm cười.
…
Cấp độ đầu tiên là một cuộc đấu súng, có vẻ như đã có xung đột giữa cảnh sát và bọn xã hội đen.
Nếu đây chỉ là may mắn, vậy thì trạm kiểm soát thứ hai lại gặp hỏa hoạn. Mấy đứa bé nghịch lửa khiến trạm kiểm soát bị đốt cháy thành đống đổ nát, mọi người đi qua mà không xảy ra sự cố gì.
Điều này khiến mọi người trên xe chở đầy binh lính nhìn nhau, không ai dám tin mình có thể qua ải một cách thuận lợi như vậy. Đám gia hỏa trẻ tuổi thậm chí còn hoan hô.
“Ông trời đang giúp chúng ta.”
Đinh Tuấn Nhật, một sinh viên đại học kích động nói: “Có vẻ như vận mệnh của chúng ta là tiễn những chính trị gia bẩn thỉu của đất nước này xuống địa ngục.”
“Tất thắng.”
Mọi thành viên của đội đặc nhiệm 684 đều hét lên.
“Tất thắng.”
Hàn Nhân Thực ngụy trang thành lái xe cũng hô lên.
Nhưng khác với các thành viên đội đặc chiến khác, mặc dù biểu hiện của Hàn Nhân Thực rất kích động nhưng hắn biết đó không phải là sự trùng hợp, càng không phải ý trời.
Mà là có người đang giúp bọn hắn quét sạch tất cả chướng ngại có khả năng bại lộ.
Hiện tại, trong đầu hắn hiện lên đoạn đối thoại với trung sĩ Tào.
“Ngươi đã từng làm găng tay trắng cho đại nhân vật, nhưng bây giờ găng tay trắng đã dơ bẩn, ngươi sẽ có kết cục gì.”
Ngay lúc đó, trung sĩ Tào rất khách sáo đưa cho Hàn Nhân Thực một tách café, thái độ nhiệt tình khiến Hàn Nhân Thực thậm chí hoài nghi không biết đầu óc của đối phương có phải xuất hiện vấn đề hay không, nhưng khi đối phương vừa hỏi câu này, Hàn Nhân Thực với kinh nghiệm xã hội phong phú lập tức hiểu được mục đích đối phương bí mật hẹn mình ra đây tuyệt đối không đơn giản.
“Đương nhiên là vứt bỏ rồi. Đây là vận mệnh của găng tay trắng.”
Hàn Nhân Thực có chút tham lan ngửi mùi thơm của café. Cuộc sống địa ngục trên đảo khiến lâu lắm rồi hắn không thể uống thứ trong tay.
“Ngươi chính là một găng tay trắng.”
Trung sĩ Tào nhìn Hàn Nhân Thực mấy ngụm đã uống hơn phân nửa café, lập tức đứng dậy đổi một tách khác cho đối phương rồi nói tiếp: “Ta đã xem qua hồ sơ tội phạm của ngươi. Nếu có người vận hành, mặc dù ngươi không tránh được mười năm lao tù nhưng tội không đáng chết.”
“Bình thường thôi.”
Hàn Nhân Thực giang hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nếu ta không chết, có người sẽ không ngủ được.”
“Nếu giờ các ngươi không chết, cũng có người không ngủ được.”
Lời nói của trung sĩ Tào khiến Hàn Nhân Thực đứng chết trân tại chỗ: “Chỉ là người muốn các ngươi chết có vị trí cao hơn và quyền lực lớn hơn thôi. Xét về bản chất cũng chẳng có gì khác biệt.”