“Không được đưa ra bất kỳ câu hỏi nào. Mọi người có thời gian ba phút để thay quần áo.”
Cố gắng đè nén sự chấn động trong lòng, Hàn Nhân Thực đưa ra mệnh lệnh cho tất cả các chiến sĩ. Mệnh lệnh và kỷ luật nghiêm minh là lý tưởng mà trung úy Thôi đã theo đuổi từ khi thành lập đội tử thần. Hiện tại, lý tưởng đó rốt cuộc đã được các chiến sĩ thể hiện ra bên ngoài trong thời khắc quan trọng.
Mặc dù tất cả các thành viên đều cảm thấy nghi ngờ về những món đồ này, nhưng trải qua ba năm huấn luyện đã khiến bọn hắn quen với việc phục tùng. Ngoài ra, sự tin tưởng Hàn Nhân Thực khiến bọn hắn lựa chọn im lặng.
Trong khoảng thời gian này, không ai đưa ra bất kỳ nghi ngờ nào, ngược lại còn nhanh chóng thay quần áo.
Tất cả đều là thương hiệu nổi tiếng. Bộ đồ thể thao mềm mại khiến các chiến sĩ có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Sau khi mở túi ra, Hàn Nhân Thực phát hiện trong túi của mình có nhiều loại tài liệu.
Thân phận của hắn là hướng dẫn viên du lịch của đại lý du lịch Hỏa Tinh?
Nhìn những bức ảnh trên hộ chiếu của Hàn Quốc, Hàn Nhân Thực không hề ngạc nhiên, nhưng cảm giác ớn lạnh dâng lên trong lòng khiến toàn thân hắn nổi cả da gà.
Quá kinh khủng.
Những tài liệu này rõ ràng là vừa mới được tạo ra. Xét mức độ chi tiết thì chắc chắn là công việc của những người có chuyên môn. Có những thứ này, muốn qua mặt đội tuần tra không khó. Xét theo sự sắp xếp tỉ mỉ như vậy, có thể nó, Phác nữ sĩ đã bước nửa chân xuống địa ngục.
Hàn Nhân Thực biết rất rõ kết quả sau khi người của hắn tiến vào tòa nhà kia. Hắn tuyệt đối tin tưởng vào quá trình huấn luyện giết chóc mà hắn đã nhận được trong ba năm qua!
"Hãy cho đám chính trị gia đã đùa bỡn chúng ta một kết thúc đi.”
Quyết tâm đánh cược một lần, Hàn Nhân Thực gầm lên.
“Tất thắng.”
Dưới khẩu hiệu mạnh mẽ của Hàn Nhân Thực, tất cả thành viên đội đặc chiến đều quên đi những nghi ngờ vừa nảy sinh trong đầu. Lúc này, trước mặt bọn hắn đã không còn bất kỳ trở ngại nào nữa.
…
Seoul, quận Long Sơn, tòa nhà Lê Thái.
Lúc này, Thái thúc đi kiểm tra những nơi dễ cháy như thường lệ, rồi lười biếng xuống quầy lễ tân tầng một, tự pha cho mình một cốc sữa đậu nành thơm phức, mở hộp cơm mà vợ của hắn đã làm cho hắn, bắt đầu bữa ăn khuya.
Nam nhân 62 tuổi này là nhân viên bảo vệ của tòa nhà.
Thái thúc vô cùng hài lòng với công việc của mình.
Suy cho cùng, ở đất nước này, một nam nhân trên sáu mươi tuổi tìm được việc làm là rất khó chứ đừng nói đến một công việc nhàn nhã như vậy.
Hai chữ nhàn nhã hoàn toàn phát ra từ nội tâm của Thái thúc.
Xét cho cùng, so với những nhân viên bảo vệ ở các tòa nhà khác, cứ vài giờ một lần phải tuần tra từng tầng thì công việc của Thái thúc quá dễ dàng.
Hắn chỉ cần kiểm tra một vài lối thoát hiểm ở tầng 1 và tầng 2. Về phần công việc khác, tự nhiên sẽ có những tên gia hỏa thần thần bí bí làm.
Không phải hắn vô trách nhiệm, cũng không phải hắn có gan lười biếng, mà là ban quản lý tài sản của tòa nhà này đã giao toàn bộ công việc an ninh từ tầng ba trở lên cho một số kẻ trông mạnh mẽ như quân nhân.
Đám gia hỏa thần thần bí bí là xưng hô mà Thái thúc gọi những người bảo vệ đó.
Những người này rất ít khi nói chuyện với các nhân viên trong tòa nhà. Thái độ cũng kiêu ngạo, quan trọng nhất là bọn hắn có súng.
Phát hiện những người kia có súng là do một lần Thái thúc vô tình nhìn thấy. Thái thúc đã làm công việc bảo vệ nhiều năm trước đây, nhưng đây là lần đầu tiên Thái thúc nhìn thấy bảo vệ có mang súng.
Nhưng Thái thúc không xen vào việc của người khác.
Hắn gặp qua không ít việc đời cũng đoán được vì sao đám người đó có tư cách mang theo súng.
Nhất định là vì tầng cao nhất, thần bí nhất của tòa nhà.
Không chỉ Thái thúc, các công chức làm việc tại tòa nhà Lợi Thái cũng tràn ngập tò mò đối với tầng cao nhất.
Trong tòa nhà này, ngoại trừ hai thang máy luôn được nhân viên bảo vệ canh gác, không có thang máy nào khác có nút bấm lên tầng trên cùng.
Theo lời miêu tả riêng của cô nhân viên dọn vệ sinh duy nhất có đủ tư cách lên đó, có một công ty giàu đến mức bỏ ra một số tiền lớn thuê hẳn tầng trên cùng của một nơi tấc đất tấc vàng như thế này, sau đó biến nó thành một nơi giống như miếu thờ.
Không chỉ vậy, lời mô tả của cô lao công về tầng trên cùng đã được cải tạo thành miếu thờ rất đáng sợ.
Khắp nơi đều có những hình nộm mặc trang phục xanh trắng, cũng như đồ trang trí làm từ đầu lâu của các loại gia súc khác nhau, thậm chí còn có một bức chân dung khổng lồ của một vị thần vô danh treo ở sảnh.
Nhìn chung, cách trang trí của nơi đó không giống một căn phòng đáng lẽ phải tồn tại trong tòa nhà có vẻ hiện đại này. Thay vào đó, nó giống một ngôi đền được xây dựng bởi các pháp sư ở vùng quê của Hàn Quốc.
“Nói bậy nói bạ.”
Thái thúc nghe nữ lao công miêu tả lại, thuận miệng nói một câu: “Tin thần lung tung sẽ có báo ứng.”
Một câu thành sấm.
…
“Ta cần một trăm won thôi, ngươi có thể giúp ta không?”
Một nam nhân bộ dạng giống như kẻ lang thang trong bộ quần áo tả tơi bước đến trước mặt một nữ nhân gương mặt lấm lem, khiêm tốn hỏi.
Nhìn quần áo và lều vải bày trước mặt nữ nhân, xem ra nàng cũng là một kẻ lang thang.
“Ngươi bị sao vậy?”
Nữ nhân với khuôn mặt lấm lem nhìn nam diễn viên được đoàn phim thuê đóng vai người vô gia cư. Mặc dù nàng đã trải qua những khó khăn trong cuộc sống nhưng ánh mắt của nàng vẫn trong trẻo, đầy sự đồng tình.
“Kinh doanh thất bại, vợ mang con bỏ đi, còn lấy luôn số tiền còn lại.”
Nam diễn viên diễn vai kẻ vô gia cư tất nhiên có thân phận và bối cảnh do đoàn làm phim tạo ra. Dưới sự miêu tả trôi chảy của hắn, các tình tiết bi kịch khác nhau đều vô cùng chân thực, không có bất kỳ sơ hở nào.
Điều này cũng thành công khiến đối phương lộ ra biểu hiện đồng cảm.